Chương trước
Chương sau
Edit: Gin’s
Túc Giang Nham nghe Quan Thừa Phong nói, không chút nghĩ ngợi gào lên: “Khoa Lâm dây dưa Tân Duyên? Không thể nào!”
Triệu Khoa Lâm một lòng một dạ với gã sao có thể đi đeo bám Tân Duyên!
“Sao lại không thể? Anh ta đến tìm tôi hết lần này đến lần khác, còn tặng quà, tôi không nhận không được.” Tân Duyên nói.
Y không muốn nhắc đến Triệu Khoa Lâm nhưng nếu dùng Triệu Khoa Lâm có thể kích thích Túc Giang Nham thì y cũng không ngại nói thêm.
Nghĩ thế Tân Duyên lấy ra thiết bị liên lạc, tìm ảnh đống hàng hiệu lúc trước Triệu Khoa Lâm tặng mình cho Túc Giang Nham xem: “Cậu xem đi, những thứ này đều là anh ta tặng tôi, mới chỉ là ảnh chụp trong một lần thôi đấy!”
Những ảnh này là do y nhờ người ở cửa hàng sau khi thu mua chụp lại cho mình xem, ngoài ra, gần đây Triệu Khoa Lâm rất bận không có thời gian đến đeo bám, tặng quà cũng chỉ có một lần.
Nhưng y có thể xạo, không phải sao?
“Cậu nói bậy!”
“Tôi nói bậy thì được gì chứ. ” Tân Duyên chỉ vào chiến xa mới tậu ở phía sau, “Xe này chính là dùng tiền Triệu Khoa Lâm cho tôi mua đó, tôi đã muốn từ chối rồi nhưng anh ta cứ nhất định phải cho!”
Y mua chiếc xe này sau khhi bán hàng hiệu Triệu Khoa Lâm cho mình, nói như vậy cũng đâu có sai!
Túc Giang Nham liếc mắt liền thấy được chiếc chiến xa đắt tiền kia.
Ngoài ra, hàng hiệu Tân Duyên cho gã xem cũng nhìn quen mắt.
Không phải đống hàng hiệu lúc trước Triệu Khoa Lâm mua để tặng người khác đó sao? Trong đó có rất nhiều thứ là bản limited!
“Cậu lấy bừa ảnh nói xạo là quà Triệu Khoa Lâm tặng chứ gì, lừa ai hả?” Túc Giang Nham nắm chặt nắm đấm.
“Nếu cậu không tin thì đi mà hỏi anh ta!” Tân Duyên chỉ vào Ngô Tuyên Thành đang đứng bên cạnh xem trò vui, “Anh ta có thể làm chứng, có người đưa cho tôi những thứ đó!”
Ngô Tuyên Thành đột nhiên bị gọi hồn có chút hoảng hốt, nhưng vẫn nói: “Những món đồ hiệu đó đúng là có người mang đến cho Tân Duyên, nhưng tôi không biết có phải là Triệu Khoa Lâm đưa hay không…”
Thì ra kẻ có tiền theo đuổi Tân Duyên kia là Triệu Khoa Lâm? Tân Duyên thực sự là lợi hại!
Đương nhiên lợi hại nhất chính là Quan An, Tân Duyên lợi hại như thế lại làm bạn trai của Quan An, lại còn nguyện ý nuôi Quan An!
Sao gã không gặp được đối tượng tốt như vậy chứ!
Túc Giang Nham hít sâu một hơi, trong lồng ngực tràn đầy tức giận không có chỗ xả.
Triệu Khoa Lâm lại thích Tân Duyên giống trong sách?
Hiện tại Tân Duyên đã hoàn toàn khác với trong sách, tại sao Triệu Khoa Lâm vẫn có thể thích người này?
Hay là gã bị Tân Duyên lừa? Thật ra không hề có chuyện như vậy?
“Túc Giang Nham, cậu thật sự không cần giới thiệu chiến sĩ Phúc Năng phù hợp cho tôi đâu, giữ lại tự dùng đi!” Tân Duyên lại nói.
Giá cả dị thú y đem bán đã tính toán xong, tiền cũng đã chuyển vào trong tài khoản, cẩn thận nhận tiền xong Tân Duyên nói với Quan Thừa Phong: “Chúng ta đi thôi!”
Tân Duyên xoay người rời đi, Túc Giang Nham thấy thế lập tức nói với vệ sĩ bên cạnh: “Các anh bắt y lại cho tôi!”
Rõ ràng Tân Duyên đang gây hấn với gã!
Gã chỉ là người bình thường không thể làm gì Tân Duyên chỉ có thể sai vệ sĩ đi bắt.
Nhưng vệ sĩ không hề nhúc nhích, còn nói với Túc Giang Nham: “Túc thiếu, Triệu tiên sinh đã dặn không thể gây tổn thương cho Tân thiếu.”
Gương mặt Túc Giang Nham trở nên trắng bệch.
Thế mà Triệu Khoa Lâm đã thông báo cho vệ sĩ của gã để họ không làm Tân Duyên bị thương?
Triệu Khoa Lâm thật sự thích Tân Duyên?
Vậy gã là cái gì?
Hôm nay Triệu Khoa Lâm nói hành tung của Tân Duyên cho gã biết là có ý gì?
Triệu Khoa Lâm… Là muốn gã biết khó mà lui?
Trong đầu Túc Giang Nham như có một đàn ong đang bay loạn, “Ong ong” vang vọng.
Gã đến tìm Tân Duyên là muốn khoe khoang  —— trước đây Tân Duyên sống tốt hơn gã nhưng bây giờ… Tân Duyên sao cũng không sánh bằng gã.
Vì thế gã cố tình mặc bộ quần áo quý giá nhất của mình, đeo lên các loại trang sức đắt giá nhất, thậm chí còn mua cả những bộ quần áo đắt đỏ cho vệ sĩ phía sau mặc.
Kết quả thì sao? Triệu Khoa Lâm thích Tân Duyên, tất cả những gì gã làm đều trở thành một câu chuyện cười!
Gã mất hết mặt mũi!
Túc Giang Nham cảm thấy đám vệ sĩ đang cười nhạo mình liền tung ra một cái tát.
Vệ sĩ tránh thoát dễ như ăn cháo: “Túc thiếu, cậu nên đi về?”
Trong giây lát Túc Giang Nham cũng ý thức được mình chỉ là một người bình thường, cuối cùng cắn răng nói: “Tôi phải trở về!”
Gã muốn đi tìm Triệu Khoa Lâm đòi một lời giải thích!
Túc Giang Nham trở về liền tìm đến Triệu Khoa Lâm: “Triệu Khoa Lâm, anh tặng quà cho Tân Duyên? Anh đang theo đuổi y?”
Triệu Khoa Lâm nói: “Đúng là anh có tặng quà, quả thật cũng rất thích y nhưng không theo đuổi… Anh biết y quá muộn, bên cạnh y có Quan An, bên cạnh anh có em.”
Nói như vậy xong Triệu Khoa Lâm tiếc nuối nhìn về phía Túc Giang Nham.
Túc Giang Nham suýt nữa thở không ra hơi —— Triệu Khoa Lâm hối hận rồi? Hối hận đi cùng gã?
“Anh cũng không biết tại sao sau khi nhìn thấy y lại động lòng… Anh cũng có cảm tình với em, em yên tâm, anh sẽ không chia tay với em đâu.” Triệu Khoa Lâm lại nói.
Nếu không phải Túc Giang Nham tỉnh táo biết mình đánh không lại Triệu Khoa Lâm thì nhất định lúc này gã đã xông lên cho Triệu Khoa Lâm vài cái bạt tai.
Triệu Khoa Lâm quá cặn bã!
Còn cả hào quang nhân vật chính của Tân Duyên có phải là quá mạnh rồi không? Quan An khốn nạn gặp y thì thành trung khuyển, nam thứ Triệu Khoa Lâm cũng lại một lần nữa thích y…
Dựa vào cái gì?
Chỉ bằng Tân Duyên là nhân vật chính?
Gã xuyên việt tới, rõ ràng vai chính hẳn phải là gã!
Túc Giang Nham căm hận lườm Triệu Khoa Lâm một cái rồi quay người rời đi.
Chờ Túc Giang Nham đi rồi bức tường phía sau lưng Triệu Khoa Lâm đột nhiên tách về hai phía, từ giữa đi ra mấy người.
Triệu Khoa Lâm nói: “Các vị, chúng ta tiếp tục.” Họ họ bàn việc được một nửa Túc Giang Nham đột nhiên đến làm trì hoãn chút thời gian.
“Triệu thiếu, nếu ngài thật sự thích Tân Duyên tốt nhất nên phái người đi bảo vệ y.” Một trong số những người kia nói, “Túc Giang Nham lòng dạ hẹp hòi, có thể sẽ làm hại Tân Duyên.”
Người nói chuyện đã từng là cấp dưới của Sở Đông Vũ, cũng hiểu rõ Túc Giang Nham vô cùng.
Triệu Khoa Lâm cười cười: “Bên cạnh Túc Giang Nham đều là người của tôi, em ấy muốn gây bất lợi cho Tân Duyên cũng không tìm được ai giúp… Hơn nữa tính em ấy không xấu, sẽ không làm hại Tân Duyên đâu.”
“Triệu thiếu anh minh.” Người kia nói vậy trong lòng lại nghĩ nếu Triệu Khoa Lâm không quản thì có thể Túc Giang Nham sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ cũng nên.
Nhưng hắn đã nhắc nhở, là Triệu Khoa Lâm không coi đó là chuyện to tát gì nên hắn cũng không cần quản nhiều.
Bọn họ tiếp tục đàm luận chuyện lúc trước chưa xong.
Triệu Khoa Lâm ra vẻ hết mực tin tưởng Túc Giang Nham nhưng trên thực tế… Y biết Túc Giang Nham trăm phần trăm sẽ ra tay với Tân Duyên.
Mà nếu Túc Giang Nham không ra tay thì y cũng sẽ tìm người kích động Túc Giang Nham phải ra tay.
Chẳng mấy chốc nữa nhà họ Vương sẽ bị y diệt trừ, đến lúc đó thành Hàng Hải Thành sẽ hỗn loạn trong một khoảng thời gian, đó là thời cơ tốt nhất để Túc Giang Nham động thủ.
Y sắp xếp vệ sĩ đi theo Túc Giang Nham không nghe lời gã, gã chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp tìm “ngoại viện”, để “Ngoại viện” đi đối phó Tân Duyên.
Y đã sớm an bài người tiếp cận Túc Giang Nham, người này sẽ trở thành “ngoại viện” của Túc Giang Nham, nghe lệnh Túc Giang Nham ra tay với Tân Duyên.
Đương nhiên, người đó sẽ không thật sự làm theo yêu cầu của Túc Giang Nham —— y sẽ đưa Túc Giang Nham và Tân Duyên ra khỏi thành!
Sau đó… Hai người này đều rơi vào trong tay y.
Này còn chưa tính, với bên ngoài… Tân Duyên bị Túc Giang Nham bắt cóc, sau khi bắt được Tân Duyên Túc Giang Nham đã chạy trốn, là y đến cứu hai người, hoàn toàn trong sạch.
Tính toán như vậy nên hôm nay Triệu Khoa Lâm mới có thể cho Túc Giang Nham biết Tân Duyên đến thành Hàng Hải.
Về phần tại sao y phải lên kế hoạch bắt Tân Duyên cồng kềnh như vậy… Dù sao thì Quan An vẫn là cháu trai của Quan Thừa Phong, Tân Duyên lại có quan hệ thân thiết với Quan An, nếu y trực tiếp mang Tân Duyên đi có thể sẽ rước lấy phiền phức không tất yếu.
Triệu Khoa Lâm cảm thấy kế hoạch của mình rất hoàn mỹ.
Nhưng người y phái đi làm “ngoại viện” của Túc Giang Nham lại là tay chân của Quan Thừa Phong.
Đêm qua người kia nhận được mệnh lệnh của Triệu Khoa Lâm xong cũng nói cho Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong đã sớm biết dự định của Triệu Khoa Lâm, hôm nay nhìn thấy Túc Giang Nham lượn lờ trước mặt liền giúp Triệu Khoa Lâm một tay.
Lúc bên kia ra tay cũng có người của hắn, Tân Duyên sẽ không bị thương.
Hơn nữa… Triệu Khoa Lâm “bắt” Tân Duyên xong nhất định phải đi gặp y, bọn họ vừa lúc có thể xử luôn Triệu Khoa Lâm.
Quan Thừa Phong có dự tính như vậy nhưng không nói cho Tân Duyên, miễn cho y cũng căng thẳng lo lắng.
Hắn cũng không có ý định để Tân Duyên thật sự bị bắt —— hắn sẽ tìm người khác đóng giả Tân Duyên.
Thời đại này kĩ thuật hóa trang đã không còn gì mới mẻ, chỉnh sửa khuôn mặt càng đơn giản, muốn tìm người hóa trang thành Tân Duyên rất dễ dàng.
Trong sự mong đợi của tất cả mọi người, thời gian cứ thế dần trôi qua.
Túc Giang Nham muốn ra tay với Tân Duyên đúng như suy nghĩ của Triệu Khoa Lâm.
Nhưng bên cạnh gã đều là người do Triệu Khoa Lâm sắp xếp, những người này sẽ không giúp gã, gã chỉ có thể nghĩ cách tiếp xúc với những người khác.
Cũng đúng lúc này gã gặp được một người trong sách gốc từng nhắc đến.
Người kia ở trong truyện là cấp dưới của Sở Đông Vũ, vì Sở Đông Vũ có ơn tri ngộ nên trung thành tuyệt đối với hắn, đồng thời, cũng vì Tân Duyên dùng thuốc cứu anh trai của người đó nên Tân Duyên nói gì nghe nấy.
Túc Giang Nham đã đọc truyện, gã biết máu của mình có tác dụng động viên Phúc Năng, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn thuốc do gã chế ra.
Sau khi gặp được người này gã trộn máu của mình vào trong một bình thuốc rồi tặng cho hắn, để người này đi cứu anh trai mình.
“Thuốc” của gã có tác dụng, người này trong bóng tối cống hiến cho gã, cuối cùng Túc Giang Nham cũng có người của mình, có thể ra tay với Tân Duyên…
“Triệu Khoa Lâm muốn xuống tay với nhà họ Vương, đến lúc đó thành Hàng Hải sẽ rối loạn, chúng ta có thể thừa dịp loạn đối phó Tân Duyên.” Người trẻ tuổi đối diện Túc Giang Nham nói.
Hiện tại mặt ngoài hắn là người của Túc Giang Nham nhưng thật ra là Triệu Khoa Lâm phái tới.
Nhưng hắn cũng không phải người của Triệu Khoa Lâm, hắn là thành viên Cộng Tiến Hội.
Kỳ thực hắn cũng không biết tại sao Túc Giang Nham và Triệu Khoa Lâm lại tín nhiệm mình như vậy, nhưng hai người này cũng không phải thứ tốt lành gì, lúc hố hai kẻ này hắn không hề thấy tội lỗi!
“Quá lâu… Chỗ tôi có một loại thuốc độc, ngày mai anh cho vào trong đồ ăn của Tân Duyên!” Túc Giang Nham nói, “Tân Duyên thích nấu cơm, sẽ đi mua nguyên liệu nấu ăn, lúc đó anh bỏ độc vào trong nguyên liệu nấu ăn của y là được!”
Người trẻ tuổi kia: “???” Cậu không thể làm theo kịch bản được hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.