Chương trước
Chương sau
Edit: Gin’s
Tân Duyên nghe Quan Thừa Phong gọi mình hai tiếng “Duyên Duyên” thì hơi sững sờ, mặt mũi không tự chủ đỏ bừng lên ngoan ngoãn đi theo nhân viên chấp pháp.
Đi mấy bước, y phục hồi tinh thần, nhanh chóng giải thích giúp Quan Thừa Phong: “Anh ấy thật sự không tổn thương gì tôi hết, trên internet đều là lừa đảo!”
Nhưng những nhân viên chấp pháp đó cũng không tin tưởng, chỉ dùng ánh mắt tiếc sao không rèn sắt thành thép để nhìn y.
Ngược lại Quan Thừa Phong cũng nhìn y vài lần, có chút vui mừng —— không uổng công hắn đối xử tốt với đứa trẻ này!
Quan Thừa Phong và Tân Duyên bị đưa đi ngay trước mắt mọi người, xung quanh có rất nhiều người chụp ảnh lại nên rất nhanh trên mạng đều biết Quan An và Tân Duyên đã bị nhân viên chấp pháp bắt đi.
“Nhân viên chấp pháp ở thành Sùng An chúng ta quả là tận chức!”
“Người như Quan An nên bị bắt nhanh chóng mới phải!”
“Quan Thừa Phong xui ghê, tự nhiên lại có thằng cháu trai như vậy.”
“Nhất định phải nhanh chóng xử phạt Quan An!”

Đương nhiên, cũng có người chỉ ra việc khi Quan Thừa Phong bị bắt Tân Duyên còn nói đỡ cho hắn, nhưng không ai coi đây là chuyện to tát: “Tân Duyên tuổi còn nhỏ, có khi bị tẩy não.”
“Y là người bình thường, Quan An muốn khống chế rất đơn giản!”
“Nhất định là bị ép.”
“Đúng là sức mạnh của đồng tiền, cái gì cũng có thể làm được.”

Người trên internet nói mãi, lửa giận càng lúc càng lớn, thậm chí còn liên quan đến những chuyện khác: “Quan An làm nhiều chuyện như vậy nhưng trước đây không ai phát hiện, là vì Quan Thừa Phong?”
“Mọi người ai cũng nói Quan Thừa Phong là vị anh hùng bình dân, bao nhiêu người sùng bái hắn? Kết quả thì sao? Cháu trai hắn ở biệt thự lái siêu xe, còn phạm tội!”
“Tôi cũng không tin Quan An làm nhiều chuyện như vậy mà không có Quan Thừa Phong bao che!”
“Trước đây Quan An rất ít khi ra khỏi thành, mấy ngày gần đây có đi cũng chỉ giết được vài con dị thú cấp thấp, hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Đều là Quan Thừa Phong cho cả!”

Tuy rằng Quan Thừa Phong bị bắt nhưng trước mắt cũng không có chứng cứ gì nên hắn không bị tịch thu thiết bị liên lạc, vẫn có thể lên mạng hóng chuyện.
Đương nhiên hắn cũng nhìn thấy những ngôn luận này.
“Anh đừng giận, tôi tin anh!” Tân Duyên nhìn về phía Quan Thừa Phong rồi nghiêm túc nói, nói mãi không cẩn thận kéo tới vết thương ngoài miệng làm y đau đến nhe răng trợn mắt.
“Lúc trước tôi không giận, nhưng hiện tại đúng là có chút tức giận thật.” Quan Thừa Phong nói.
Lúc trước những người trên internet chỉ mắng chửi Quan An, nói thật hắn không có cảm giác gì.
Nhưng bây giờ những người kia bắt đầu nói hắn… Quan Thừa Phong có chút muốn chửi má nó.
Tân Duyên nói: “Tính tình anh tốt ghê!” Y sắp giận đến bay màu mà Quan An vẫn bình tĩnh như vậy!
Quan Thừa Phong: “…” Khó ghê cơ, có người khen mình dễ tính!
Rõ ràng hắn đã được công nhận là tính tình tệ hại!
Nhưng đúng là dạo gần đây hắn tốt tính thật, dù sao ốm đau bệnh tật trên người đã biến mất, cũng ăn được ngủ được, bên người còn có một đứa trẻ hoạt bát pha trò.
Về những chuyện Túc Giang Nham và Triệu Khoa Lâm gây ra cho hắn… Coi như chế thuốc đi.
Nghĩ như vậy, Quan Thừa Phong không còn tức giận nữa.
Nhưng Tân Duyên còn đang không ngừng nhắc tới, cảm thấy đám người trên mạng không biết gì còn phán lung tung như thánh.
Nhưng từ nhỏ đến lớn y không biết mắng người, tới lui cũng chỉ có vài câu “Quá ghê tởm”, “Làm sao có thể như vậy”, “Khốn nạn” …
Quan Thừa Phong nằm xuống ghế ngồi rộng rãi trên xe chấp pháp cười híp mắt nhìn Tân Duyên tức đến giơ chân, chờ Tân Duyên ngừng lại, hắn còn cổ vũ: “Chửi tiếp đi!”
Đứa nhỏ này đáng yêu lắm luôn.
Chờ được thả ra hắn phải dạy bảo thêm mới được!
Tân Duyên: “…” Quan An mắc cái tật xấu gì thế hả, bị người ta mắng như vậy mà còn vui vẻ được?
Nhân viên chấp pháp ngồi bên cạnh: “…” Tân Duyên bị sao vậy? Y thật sự bị Quan An tẩy não rồi à? Trên mặt y vẫn còn vết thương đấy! Trước đây không lâu, Quan An còn đưa một người bình thường ra khỏi thành, nguy hiểm như vậy… sao y vẫn còn nói đỡ cho Quan An?
Quan Thừa Phong không hề sốt ruột khi bị nhân viên chấp pháp đưa đi.
Những năm này hắn vẫn luôn sống tại thành Hàng Hải, phát triển không ít thế lực, mà thành Sùng An trực thuộc thành Hàng Hải, lại có Nhạc Hoằng trấn giữ, đương nhiên cũng là một trong những nơi có người của hắn.
Hơn nữa trong những năm gần đây Nhạc Hoằng bồi dưỡng được rất nhiều người ở thành Sùng An… trong đội chấp pháp của thành Sùng An cũng có rất nhiều người của họ, hắn vốn cũng không cần lo lắng.
À, gần đây những người họ bố trí có vài người bị Triệu Khoa Lâm “lôi kéo”. Tiên Hiệp Hay
Triệu Khoa Lâm cũng không biết mắc cái giống gì, cứ nhằm vào người của họ mà lôi kéo.
Trong lúc Quan Thừa Phong nhớ thương Triệu Khoa Lâm, Triệu Khoa Lâm lại đưa Túc Giang Nham đến nhà Nhạc Hoằng.
Nhưng Triệu Khoa Lâm không vào, y là người thừa kế của thế gia, còn Nhạc Hoằng có chút căm thù thế gia, y không thể vào.
Túc Giang Nham một mình tiến vào nhà của Nhạc Hoằng.
Trước đó vài ngày, Túc Giang Nham không ít lần tìm cớ tiếp xúc với Nhạc Hoằng.
Nhưng Nhạc Hoằng lại rất lạnh nhạt với gã, không khác gì khi đối xử với người khác.
Nhưng lần này hẳn là sẽ khác?
Trong truyện, sau khi Tân Duyên và Sở Đông Vũ vạch trần bộ mặt thật của Quan An rất lo lắng Nhạc Hoằng sẽ ra tay với họ, nhưng không ngờ Nhạc Hoằng không chỉ không trách tội mà còn rất tán thưởng Tân Duyên.
Sau đó Quan An chạy trốn chết ở ngoài thành… Nhạc Hoằng như là đã sớm biết chuyện này, khi Tân Duyên nhắc đến còn nói Quan An đáng đời.
Lúc đó còn có độc giả nghi ngờ Quan An chết trong tay Nhạc Hoằng.
Hiện tại…
“Cô Nhạc, cháu biết Quan An là học sinh của cô, nhưng những chuyện anh ta đã làm thật sự có hơi quá đáng, cháu không nhịn được nên mới đăng bài như vậy…” Túc Giang Nham hổ thẹn nhìn Nhạc Hoằng, “Cũng không biết sẽ ảnh hưởng đến cả cô… Xin lỗi.”
Nhạc Hoằng lẳng lặng nhìn Túc Giang Nham một cái: “Những chuyện này không ảnh hưởng gì đến tôi hết.”
Có vẻ Nhạc Hoằng không hề giận dữ chút nào về chuyện của Quan An… Đây là càng giận càng bình tĩnh?
Còn nữa, tại sao Nhạc Hoằng không lộ ra sự tán thưởng dành cho gã?
“Không có ảnh hưởng là tốt rồi.” Túc Giang Nham lộ ra nụ cười thẹn thùng.
Nhạc Hoằng hỏi: “Tôi ghét nhất những chuyện như này… Trong bài post của cậu có đăng một video theo dõi Quan An trong club Thanh Hải, cậu quen biết những người đó?”
Giọng điệu của Nhạc Hoằng khi nói chuyện rất ôn hòa, nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm giác áp lực khó giải thích, Túc Giang Nham nuốt ngụm nước miếng: “Cháu không quen biết.”
Gã cũng vừa mới biết club Thanh Hải là sản nghiệp của nhà họ Triệu.
Nhưng nhà họ Triệu không hề biết club Thanh Hải ngấm ngầm làm những giao dịch trái pháp luật, sau khi Triệu Khoa Lâm đến thành Sùng An mới điều tra ra club Thanh Hải không đúng, còn nhanh chóng đóng cửa club Thanh Hải không để họ làm ăn xằng bậy nữa, cũng không liên quan gì đến Triệu Khoa Lâm.
“Cậu thật sự không quen người cung cấp video? Sao tôi lại nghe nói club Thanh Hải là của nhà họ Triệu mở, cũng chính là sản nghiệp dưới tay vị Triệu thiếu gia kia?” Nhạc Hoằng đột nhiên nhìn về phía Túc Giang Nham, khuôn mặt vô cảm bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh.
Túc Giang Nham cứng lại rồi —— thái độ của Nhạc Hoằng không đúng!
Nhạc Hoằng lại nói: “Club Thanh Hải che giấu chuyện xấu gì tôi đã sớm biết, nên mới để Quan An đi điều tra, giả vờ là khách hàng đến chọn người. Nhưng các cậu cũng ghê gớm lắm, sau khi nhận ra không đúng lại đổi người Quan An muốn thành Tân Duyên, lại giấu diếm chứng cứ, cuối cùng mắt thấy không giấu được thì đóng cửa club Thanh Hải…”
“Cô Nhạc!” Túc Giang Nham gọi một tiếng —— Sao Nhạc Hoằng lại tẩy trắng cho Quan An? Này không đúng!
“Quan An đã điều tra được vài chứng cứ phạm tội của club Thanh Hải, các cậu sợ nó dùng những chứng cứ đó khởi tố mình nên ra tay trước hất nước bẩn cho nó!” Nhạc Hoằng cười lạnh nói.
“Đây không phải là nước bẩn! Quan An chính là tên biến thái!” Túc Giang Nham vừa giận vừa sợ.
Nhạc Hoằng nói: “Người tôi dạy dỗ mười năm chả lẽ tôi còn không biết con người nó thế nào? Trước ngày gặp được Tân Duyên ở club Thanh Hải, Quan An chưa bao giờ đến đó, cũng rất ít khi đến những chốn ăn chơi khác, phần lớn thời gian đều ở nhà… Sau khi gặp được Tân Duyên, nó và Tân Duyên lui tới với nhau cũng là chuyện bình thường, nó chưa bao giờ thương tổn Tân Duyên. Tôi tin vào nhân cách của nó.”
“Tân Duyên cũng bị hành thành cái bộ dạng kia rồi! Hắn chưa từng tổn thương Tân Duyên? Nhạc Hoằng, cô muốn bao che cho Quan An?” Túc Giang Nham tức giận nói, tình huống lúc này khác xa trong nguyên tác khiến gã muốn bùng nổ.
Nhạc Hoằng nói: “Thể chất của Tân Duyên đặc thù, nó rất dễ bị thương, Quan An còn đưa đi bệnh viện mấy lần, chỗ tôi có kết quả chẩn đoán của bệnh viện, trên đó ghi rõ ràng tình trạng cơ thể của Tân Duyên.”
Nhạc Hoằng nói xong, rồi dùng thiết bị liên lạc chiếu ra kết quả khám bệnh.
Trên giấy tờ ghi rõ chẩn đoán của bác sĩ, thể chất của Tân Duyên dễ bị thương, trên da dễ dàng để lại vết bầm tím.
Túc Giang Nham nhìn thấy chẩn đoán thì sầm mặt, đồng thời cũng nhớ lại vài thiết lập trong truyện.
Trong cuốn sách “Chiến sĩ Phúc Năng mạnh nhất”, Tân Duyên rất yếu ớt, thường hay viết sau một đêm chung đụng với Sở Đông Vũ trên người y đâu đâu cũng có dấu hôn lưu lại, còn miêu tả cái gì mà khi Sở Đông Vũ hơi dùng sức nắm tay một chút thôi thì cánh tay sẽ bầm tím, nhiều đến đếm không xuể.
Nhưng… Túc Giang Nham nói: “Cho dù thể chất của Tân Duyên dễ bị thương nhưng nhiều vết thương như vậy cũng là do Quan An làm cái gì với cậu ấy!”
Nhạc Hoằng nói: “Quan An quả thật có làm vài chuyện… Dạo này Quan An đang huấn luyện cho Tân Duyên.”
Nhạc Hoằng nói xong lại chiếu ra mấy đoạn video lúc Tân Duyên huấn luyện.
Video này là Quan Thừa Phong quay, khung cảnh bên trong là lúc Tân Duyên trong phòng huấn luyện và lúc y dễ dàng bị thương.
Lúc trước Quan Thừa Phong gửi video cho cô là hi vọng cô có thể chế ra loại thuốc phù hợp cho Tân Duyên sử dụng.
Đoạn video thứ nhất Tân Duyên đang cứng nhắc chống đỡ, làm xong thì nằm vật xuống, trên cánh tay đã xuất hiện xanh tím.
Đoạn video thứ hai Tân Duyên đang tập luyện với thiết bị, không cẩn thận ngã dập mặt, trên mặt cũng thâm lại một mảng lớn.
Đoạn video thứ ba càng khiến người khác phải hạn hán lời, Tân Duyên và Quan Thừa Phong so chiêu, bị Quan Thừa Phong quăng ngã xuống đất, nửa khuôn mặt sưng phù lên.

Túc Giang Nham nhìn những video này, cả người mông lung chấn động.
Chuyện này cuối cùng là như thế nào?
Quan An không phải tên biến thái sao à? Sao lại như vậy?
Chờ chút, đây nhất định là Quan An tránh bị lộ nên đã quay từ sớm!
Bởi vì sự xuất hiện của gã có một số chuyện đã thay đổi, kẻ Quan An chơi đùa không phải người do club sắp xếp mà là Tân Duyên, nên hắn không dám chơi tới chết, còn chuẩn bị vài video để sau khi sự tình bại lộ sẽ không bị trừng phạt?
Đúng rồi, mấy lần gã quay trộm Quan An trước đây nhất định đã đả thảo kinh xà!
“Cô Nhạc, Quan An đang lừa cô đấy!” Túc Giang Nham lớn tiếng nói.
Nhạc Hoằng nói: “Tôi xác định Quan An không lừa mình, mặt khác, Quan An thu thập wjc chứng cứ club Thanh Hải phạm tội, tôi đã công khai lên internet, những trao đổi của cậu và tôi từ nãy đến giờ, toàn bộ quá trình cũng được phát sóng trực tiếp.”
Kẻ này dám vu hại Quan Thừa Phong… Đây là chuyện cô quyết không cho phép!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.