Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm 
Mặc dù Nhạc Phong đã chặt gãy phần lớn lưỡi đao, nhưng không gian nơi đây vốn nhỏ hẹp, hai người vẫn phải cong lưng đi qua hành lang tối thui tiến về phía trước. Đi được khoảng thời gian uống cạn một chén trà, mới tới cuối đường. 
Phía trước sáng sủa rộng rãi, là một căn mật thất bằng đá rộng khoảng năm thước, ở giữa có đặt một cái bàn tròn bằng gỗ đàn hương, trên mặt là ngọn nến vẫn đang lẳng lặng cháy, thỉnh thoảng ánh lửa lại phát ra tiếng tí tách. Ba mặt đều là vách tường, ngoại trừ chỗ bọn họ vừa tiến vào thì không có cửa ra vào nào khác. 
Cố Phàm đi tới bên cạnh bàn tròn, nhìn chung quanh: “Xem ra vừa rồi đã khởi động cơ quan mật khiến cánh cửa còn lại đóng mất rồi.” 
Nhạc Phong vẫn là vẻ mặt bình thản vui vẻ cứ như dù trời sập xuống gã cũng không đổi sắc, hững hờ tựa người vào bàn: “Không sao, chúng ta không vào được, thì sẽ có người đi ra. Đúng lúc cứ nghỉ một chút, chờ con thỏ ngu ngốc tự đâm đầu vào.” 
Cố Phàm nói: “Chỉ sợ người ta không phải thỏ, mà chúng ta lại là ba ba trong hũ (1).” 
Nhạc Phong vẫn cứ nhởn nhơ đáp. 
“Ta sống đến bây giờ đều là khiến người khác trở thành vương bát (2).” 
Lúc gã nói lời này, khóe miệng hơi cong lên, dường như đang cười nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng. 
Cố Phàm im lặng một lúc rồi mới nói: “Ngươi có vẻ, hiểu rất rõ về cơ quan này nhỉ.” 
“Không sai.” Nhạc Phong hào phóng gật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-khong-de-lam-dau/139554/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.