Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm 
Đại hội võ lâm tổ chức bốn năm một lần, đương nhiên lần nào cũng rất hoành tráng. Thanh Sơn Giáo mặc dù thế nhỏ, nhưng cũng từng là đại phái, lại có mối quan hệ tốt với Thiên Long Môn, vì vậy Cố Phàm vừa có mặt, ngay lập tức đã có người dẫn y đến chỗ ngồi. 
Quanh khu vực võ đài lớn như vậy lúc này đã có không ít người tụ tập, trên đài cao nhất, là chưởng môn của ngũ đại môn phái đang ngồi hàn huyên, cảnh tượng vô cùng vui vẻ hòa thuận. Mười mấy năm không xảy ra chuyện lớn nào, mọi người cũng coi đại hội võ lâm thành đại hội tán dóc, đại hội xem mắt, thỉnh thoảng lại có vài nam thanh nữ tú ăn mặc lượt là đi qua liếc mắt đưa tình. 
Cố Phàm ngồi một mình ở chỗ được sắp xếp, thầm thở dài. Chỉ có người như y từng chết một lần rồi mới biết, trong cái sự bình tĩnh phẳng lặng này ẩn chứa sóng ngầm đến thế nào. 
“À ừm… “ 
Đột nhiên vang lên một giọng nói yểu điệu mềm mại, khiến cho lòng người run lên. Cố Phàm nghiêng đầu nhìn sang, thấy một nữ tử mặc trang phục màu hồng, hơi cúi đầu ngập ngừng nhìn y. 
Đây là đang được bắt chuyện? Nhi nữ giang hồ từ trước đến nay đều hào khí ngất trời, rất nhiều hiệp nữ dũng mãnh hào sảng, rất hiếm người nào ăn nói nhỏ nhẹ, tính cách dịu dàng như vậy cả. 
Cố Phàm ngẩn người, sau đó nở một nụ cười hiền hòa, nhẹ nhàng hỏi: “Ta là Cố Phàm của Thanh Sơn Giáo, vị cô nương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-khong-de-lam-dau/139549/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.