Mặc Linh kéo tay Đông Nhã về phòng mình, nhìn thấy cô cứ cúi đầu xuống, Mặc Linh hỏi: “ Sao không ngẩng mặt lên?”
“Em không sao…không có việc gì hết… Chị không cần để ý đến em…em…em về phòng trước!” Đông Nhã ấp a ấp úng nói mãi mới xong một câu.
Nhìn thấy người em nhát gan này đang chuẩn bị chạy trốn, Mặc Linh lạnh lùng hô “ Đứng lại!”
Mặc Linh thực sự tức giận. Vì cái gì không biết tự bảo vệ mình? Bị đánh còn không biết phản kháng. Từ bé lúc còn ở cô nhi viện, cô luôn phải tự bảo vệ mình, đơn giản bởi vì không có ai có thể cho cô chỗ dựa…
“Chị…chị có …có việc gì sao?” Đông Nhã nhìn Mặc Linh lạnh lùng không giống vẻ ít nói thường ngày trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Cô thực ra luôn muốn người một nhà chung sống hòa thuận nhưng mà Đông Phương thì không muốn thế, hết lần này đến lần khác gây chuyện với người chị cùng cha khác mẹ này mà không nhận ra ba đều đã không thèm quan tâm đến hai chị em cô rồi.
“Vì sao vẫn không ngẩng đầu lên? Bị đánh mà cũng không phản kháng gì, em là đồ ngốc à?” Mặc Linh đến gần, nâng mặt Đông Nhã lên.
“Em không sao…một chút sẽ tốt thôi mà…” Đông Nhã lần đầu tiên được quan tâm như vậy trong lòng ấm áp hẳn lên.
“Còn nói không sao, mặt sưng lên rồi kia kìa. Mau bôi thuốc!”
“Cảm ơn chị !” Đông Nhã nhận thuốc trên tay Mặc Linh,cúi đầu cảm ơn.
Nhìn dáng người đi khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hon-dan-cho-lai-gan/2405149/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.