Đến ngày thứ tư ở trong bệnh viện, Mặc Linh vô cùng buồn chán ngồi trên giường, tay cầm chiếc điều khiển bấm qua bấm lại. Cô cảm thấy người cô sắp mốc meo lên rồi. Suốt ngày chỉ có ăn với ngủ, cô thấy là mẹ Mặc đang nuôi heo a~~~.
Cũng tại tên bác sĩ kia, nói cái gì mà vết thương chưa lành cần tĩnh dưỡng, cái gì mà phải bồi bổ nhiều…Mặc dù cô phải công nhận là mẹ Mặc nấu canh rất ngon nhưng mà cứ ăn liên tục như vậy đến cả thần tiên cũng thấy ngán nữa là cô.
Mặc Linh chán chường tắt ti vi sau đó đi đến gần chỗ cửa sổ hóng gió. Nếu không phải do tên bác sĩ kia không cho cô ra ngoài thì mẹ Mặc cũng không quản cô nghiêm ngặt như vậy.
Từ cửa sổ nhìn ra là một khuân viên với diện tích rộng, đài phun nước, vườn hoa được chăm sóc kĩ càng. Cô không khỏi thầm than, đây chính là bệnh viện cao cấp a. Ngắm vườn hoa đầy màu sắc cô lại càng muốn ra ngoài, chưa nói đến mỗi lần có gió thoảng qua cô liền ngửi thấy hương hoa rất dễ chịu. Rốt cuộc thì bao giờ cô mới được ra đó ???
Trong lúc Mặc Linh đang mải ngắm vườn hoa ở đằng xa thì một bóng dáng cao lớn tiến vào phòng.
“ Mặc Linh “ Giọng nói trầm ấm vang lên giữa căn phòng yên tĩnh.
“ A aa…aa…” Mặc Linh bị tiếng nói đột ngột vang lên kia làm cho giật mình, hoảng sợ mà hét to.
“ Là tôi, em đừng hét nữa. “ Cao Dương nghe cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hon-dan-cho-lai-gan/2405145/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.