Cho tới nay, những cảnh kỳ quái trong mơ, hay là ảo giác kỳ quái gì, Hải Lan cũng đều không nói cho Lăng Việt biết, vì những cái đó cũng không đại biểu cho cái gì.
Vất vả lắm mới có thể làm hắn đồng ý về trị bệnh với cô, bây giờ cô lại nói những chuyện này ra, thì cành mẹ sẽ đẻ cành con, làm hắn suy nghĩ miên man, không chịu về Khang Thành với cô.
Phải chờ hắn trị hết bệnh rồi mới nói hết tất cả ra.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ thu dọn hành lý xong, sau đó chờ bà chủ homestay tới, nói xe Hải Lan qua mấy ngày nữa sẽ có người đến lái về, Hải Lan sẽ đi chung xe với Lăng Việt trở về Khang Thành.
Ở trên xe, Hải Lan nói chuyện đã xảy ra gần đây cho Lăng Việt nghe, “Em sợ mẹ và em gái anh lo lắng, cho nên em không nói chuyện anh bị bệnh cho họ biết.”
Tuy rằng Lăng Việt đang lái xe không nhìn về phía Hải Lan, nhưng khóe miệng cũng lộ ra một chút ý cười: “Em làm rất tốt.”
Nhìn Lăng Việt cười như không có việc gì, trong lòng Hải Lan không thoải mái chút nào, bực mình nói: “Rõ ràng người bị bệnh chính là anh, vậy mà anh còn cười được?”
Nụ cười ở khóe miệng Lăng Việt càng rõ hơn: “Bởi vì có em ở bên cạnh anh.”
Mặt Hải Lan ửng đỏ, “Lời ngon tiếng ngọt, viên đạn bọc đường.”
Lăng Việt liếc nhìn cô: “Nhưng anh thấy em rất thích viên đạn bọc đường này.”
“Ừ, em rất thích.” Khoé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-lai-trung-sinh/3652445/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.