Chương trước
Chương sau
Cho tới nay, những cảnh kỳ quái trong mơ, hay là ảo giác kỳ quái gì, Hải Lan cũng đều không nói cho Lăng Việt biết, vì những cái đó cũng không đại biểu cho cái gì.

Vất vả lắm mới có thể làm hắn đồng ý về trị bệnh với cô, bây giờ cô lại nói những chuyện này ra, thì cành mẹ sẽ đẻ cành con, làm hắn suy nghĩ miên man, không chịu về Khang Thành với cô.

Phải chờ hắn trị hết bệnh rồi mới nói hết tất cả ra.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ thu dọn hành lý xong, sau đó chờ bà chủ homestay tới, nói xe Hải Lan qua mấy ngày nữa sẽ có người đến lái về, Hải Lan sẽ đi chung xe với Lăng Việt trở về Khang Thành.

Ở trên xe, Hải Lan nói chuyện đã xảy ra gần đây cho Lăng Việt nghe, “Em sợ mẹ và em gái anh lo lắng, cho nên em không nói chuyện anh bị bệnh cho họ biết.”

Tuy rằng Lăng Việt đang lái xe không nhìn về phía Hải Lan, nhưng khóe miệng cũng lộ ra một chút ý cười: “Em làm rất tốt.”

Nhìn Lăng Việt cười như không có việc gì, trong lòng Hải Lan không thoải mái chút nào, bực mình nói: “Rõ ràng người bị bệnh chính là anh, vậy mà anh còn cười được?”

Nụ cười ở khóe miệng Lăng Việt càng rõ hơn: “Bởi vì có em ở bên cạnh anh.”

Mặt Hải Lan ửng đỏ, “Lời ngon tiếng ngọt, viên đạn bọc đường.”

Lăng Việt liếc nhìn cô: “Nhưng anh thấy em rất thích viên đạn bọc đường này.”

“Ừ, em rất thích.” Khoé miệng Hải Lan cũng hơi cong lên.

Lăng Việt ngẩn ra, từ trước đến nay Hải Lan rất mạnh miệng, hắn rất ít khi nghe được từ thích từ trong miệng cô.

“Đúng rồi, Lăng Việt em có một chuyện quên nói.”

Lái xe Lăng Việt hỏi: “Chuyện gì?”

“Anh nói chỗ homestay kia quỷ dị, em cảm thấy, có lẽ bà chủ homestay kia cũng có chút quỷ dị.”

Lăng Việt giẫm phanh xe, ngừng xe ở ven đường, chân mày nhíu lại, “Có điểm gì đáng ngờ sao?”

Hải Lan rất nghiêm túc tự hỏi một hồi, mới nói: “Nếu phải nói rõ điểm đáng ngờ ra, quả thật em cũng không biết phải nói như thế nào, nhưng cô ấy làm cho em cảm thấy cô ấy rất thần bí, quan trọng hơn nữa, cô ấy là một tác giả, điều này em nghĩ như thế nào, cũng đều có cảm giác không đúng, tuy rằng, em cảm thấy với khí chất của cô ấy, sản phẩm viết ra hẳn là cũng thuộc loại bán chạy, cùng với người viết ra quyển sách này căn bản không cùng cấp bậc, nhưng không biết tại sao, em có cảm giác vô cùng mãnh liệt, cô ấy có chút liên quan đến tác giả.”

Tiểu Hồ quá thần bí, một cô gái mở homestay tại một nơi hoang sơn dã lĩnh lại không chút sợ hãi, hơn nữa dường như cô ấy đã sớm biết cô giống với Lăng Việt, nói là một bà chủ bình thường, ai mà tin, dù sao Hải Lan cô là người đầu tiên không tin.

Lăng Việt thoáng nhớ lại tình cảnh lúc mình tới homestay báo danh: “Nghe em nói như vậy, bỗng nhiên anh phát hiện lúc đi vào homestay, quả thật là cô ấy như biết anh là ai, không có bất cứ nghi ngờ nào.”

Hai người đối diện nửa ngày, đều rơi vào im lặng, nếu như nói ở chỗ homestay kia có đồ vật gì đó thần bí có thể khiến Lăng Việt trọng sinh hai lần, vậy thì Tiểu Hồ và tác giả thật sự có liên quan đến nhau.

“Chuyện này trước hết cứ mặc kệ, bây giờ chuyện quan trọng trước mắt là trị bệnh cho anh, sau khi trị bệnh xong em lại cùng anh đến homestay tìm hiểu ngọn ngành mọi chuyện.”

Lăng Việt gật gật đầu với Hải Lan.

Khởi động xe lại, nhìn về phía trước, ánh mắt lại mang theo suy tư.

Hắn sợ không đợi được mình trị hết bệnh, Hải Lan bên này đã xảy ra chuyện, cho dù hắn đã cho người gắt gao nhìn chằm chằm Tề Noãn, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm chút nào, việc hắn bị bệnh ung thư não đến sớm hơn đời trước hơn nửa năm, rất khó bảo đảm việc Hải Lan xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ không xảy ra trước.

…………

Sau khi trở lại Khang Thành, lập tức liên hệ Yến Vũ, sắp xếp cho Lăng Việt kiểm tra lại lần nữa.

Ngày hôm sau kiểm tra báo cáo được đưa ra, sắc mặt của Yến Vũ không được tốt: “Tốc độ phát triển của tế bào ung thư của cậu nhanh gấp mười lần so với người bình thường, trước nay tớ chưa từng gặp tế bào ung thư bào phát triển nhanh như vậy, nếu như cậu đến trễ thêm mấy ngày, thì chúc mừng Lăng tiên sinh cậu, cậu đã trực tiếp tiến vào giai đoạn ung thư thời kỳ cuối.”

Tuy rằng trọng giọng nói của Yến Vũ có mang theo sự vui sướng khi người gặp họa, nhưng gương mặt lại tức giận, thường xuyên tới làm kiểm tra, miệng còn nói mình sợ chết, thế nhưng điều đầu tiên bản thân làm sau khi biết mình bị ung thư lại không phải tới trị bệnh, mà là nháo mất tích, này nơi nào là sợ chết, căn bản chính là không muốn sống nữa!

Hải Lan nghe vậy, căng thẳng hỏi: “Vậy bây giờ có nghiêm trọng không?”

Yến Vũ trừng mắt nhìn liếc mắt nhìn Lăng Việt vẫn vân đạm phong khinh, không có chút căng thẳng nào, hừ lạnh một tiếng: “Nếu như tên này không muốn sống, vậy thì không phải vấn đề nghiêm trọng, đó là vấn đề nguy hiểm tới mạng sống.”

Nhờ câu nhắc nhở này của Yến Vũ, Hải Lan cũng nhớ tới bản thân cũng run sợ mấy ngày nay, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái: “Anh còn muốn mạng của mình hay không?!”



Lăng Việt cười khẽ một tiếng: “Không muốn sống, còn có thể cùng em tới bệnh viện?”

Nhận được đáp án, Hải Lan quay đầu, hơi mỉm cười với Yến Vũ: “Anh ấy muốn mạng, cho nên khi nào thì bắt đầu trị liệu.”

“Chậc, một bụng hỏa khí còn phải bị mạnh mẽ nhét một họng thức ăn chó, biết rồi, bây giờ tôi đi mở một cuộc hợp với mấy bác sĩ có kinh nghiệm nghiên cứu bệnh của cậu, mà trước tiên Lăng Việt cậu phải ở lại bệnh viện, để tránh tế bào ung thư lại tiếp tục phát triển.”

Tuy rằng lúc Lăng Việt rời khỏi Khang Thành có với người nhà là đi du lịch cho đỡ buồn, nhưng nhiều ngày trôi qua lại không có liên lạc gì, khó tránh khỏi sẽ làm cho người nhà lo lắng, cho nên Lăng Việt dẫn theo Hải Lan về nhà cũ một chuyến.

Tuy rằng mẹ Lăng biết hai người đang yêu đương từ miệng của Lăng Lâm, hơn nữa ba mẹ Hải Lan còn tới nghiệm chứng, nhưng bà vẫn cảm thấy không có cảm giác chân thật, cho nên lúc này Hải Lan lấy thân phận bạn gái của Lăng Việt tới nhà cũ, làm cho mẹ Lăng kinh ngạc.

“Vậy các hai con định khi nào kết hôn?” Trong lúc ăn cơm chiều, mẹ Lăng dò hỏi.

Hải Lan nhìn về phía Lăng Việt, hỏi: “Vậy anh định chừng nào cưới em?”

Ngược lại Lăng Việt lại cười hỏi cô: “Vậy em định chừng nào gả cho anh?”

“Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, ngày mai đi lãnh chứng luôn thế nào?” trong mắt Hải Lan tràn ngập ý cười.

Mẹ Lăng có chút ngơ ngẩn nhìn về phía con gái mình: “Anh con và Lan Lan rốt cuộc là đang nói giỡn hay là nghiêm túc?”

Lăng Lâm nhìn hai người có thể véo ra mật kia, “Hừ” một tiếng, giọng nói rất nhỏ: “Mẹ sáng mai mẹ hẹn chú và dì Hải ra ngoài chơi, để cho chị dâu về nhà trộm sổ hộ khẩu.”

“Đứa nhỏ này con nghĩ cái gì vậy?!”

Hải Lan cũng nghe được lời Lăng Lâm nói, nhìn về phía mẹ Lăng, cười đến ngọt ngào: “Dì Lăng, ba con nói với con, nếu như con thật sự muốn kết hôn với Lăng Việt, thì phải chờ thêm mấy năm.”

Lời khuyên của ba Hải Lan chính là —— Hải Lan nếu mấy năm nay con không nháo muốn chia tay với Lăng Việt, thì ba sẽ đồng ý cho các con kết hôn.

Nhưng nam nữ yêu nhau nào có chuyện không va va đập đập, huống hồ Hải Lan biết tính tình của mình, nếu Lăng Việt cưng chiều cô, có đôi khi cô cũng sẽ vô cớ gây sự, đương nhiên, mấy cái đó đều là thứ yếu, chính yếu vẫn là trong lòng cô không cảm thấy yên tâm.

Không lãnh chứng, cô sợ hắn lại chạy.

“Lại phải qua mấy năm lận……” Mẹ Lăng thoáng nhíu mày, năm nay Lăng Việt sắp 29, thêm mấy năm nữa là 30 rồi, không biết chừng nào bà mới có thể ôm cháu.

Mẹ Lăng suy đi nghĩ lại, cắn răng một cái, nói: “Vì để Lan Lan con trở thành con dâu nhà chúng ta, ngày mai dì sẽ hẹn ba mẹ con ra.”

Hải Lan nhịn không được muốn cười, “Dì Lăng, nếu như con với Lăng Việt lãnh chứng, nhất định sẽ nói cho ba mẹ con.”

Nếu như trộm, cô lại không chịu được lửa giận của lão Hải nhà cô.

Hải Lan dẫn theo Lăng Việt về nhà, khi cô hỏi đến sổ hộ khẩu, ba mẹ Hải Lan sợ đến ngây người.

Ba Hải Lan nhìn Lăng Việt, cuối cùng nhìn về phía Hải Lan, “Đừng nói với ba, con muốn lấy sổ hộ khẩu đi Cục Dân Chính lãnh giấy kết hôn với Lăng Việt?”

Hải Lan chớp chớp mắt, giả bộ dễ thương, làm nũng nói: “Không thể sao?”

Khoé miệng ba Hải Lan giật giật: “Nói chuyện đàng hoàng!”

Hải Lan bĩu môi, thu liễm gương mặt giả bộ dễ thương của mình, “Ba, không phải ba hy vọng con ổn định lại sao, bây giờ con muốn ổn định lại, ngược lại ba còn không vui.”

Ba Hải Lan đau đầu che mặt, phất phất tay với Hải Lan, “Tạm thời đừng để ba nhìn thấy mặt con, vô cùng đau đầu.”

Hải Lan:…… Cô đây là bị cha ruột ghét bỏ sao?

Hải Lan đang muốn nói tiếp, lại bị mẹ cô gọi lại: “Lan lan, về phòng nói chuyện với mẹ, để ba con với Lăng Việt nói chuyện một hồi.”

Hải Lan nhìn về phía Lăng Việt, trong ánh mắt có sự lo lắng.

Lăng Việt đối nàng hơi hơi một phơi, “Không cần quá lo lắng.”



Hải Lan cùng mẹ cô đi đến đầu cầu thang, vẫn không yên tâm quay đầu lại dặn dò: “Anh phải giữ vững lập trường, đừng để cho mấy câu của ba em thuyết phục.”

Ba Hải Lan buông tay, quay về phía cầu thang, trừng mắt liếc Hải Lan một cái: “Con đi nhanh đi, mới nghe được giọng con thôi là ba đã đau đầu rồi.”

Hải Lan bĩu môi, nhân tiện dùng ánh mắt ra hiệu với Lăng Việt —— đừng sợ.

Lăng Việt hiểu ánh mắt của cô có ý gì, bất đắc dĩ cười cười, nhìn thấy hai người không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình, ba Hải Lan ho khan hai tiếng, kéo tầm mắt của Lăng Việt lại.

“Chú Hải.”

Ba Hải Lan “Ừ” một tiếng, bưng tách trà lên uống một ngụm, nhàn nhạt hỏi: “Ai là người nhắc tới chuyện kết hôn trước.”

“Chú Hải, có một việc, con cũng không muốn giấu chú, nhưng con mong chú đừng nói cho mẹ con biết.”

Ba Hải Lan hơi nhíu mày: “Chuyện gì?”

…………

Mẹ Hải Lan lôi Hải Lan vào phòng, đóng cửa lại, thẩm vấn cô: “Sao lại đột nhiên nói muốn lãnh chứng, không phải nói chờ thêm mấy năm sao, nếu không qua được mấy năm, con cũng phải chờ đến sang năm, suy nghĩ cho kĩ, sao lại có thể xúc động như vậy?”

Hải Lan nhìn mẹ cô, nở một nụ cười kiên định: “Con chính là muốn gả cho anh ấy.”

Trước kia, Hải Lan cảm thấy độc thân rất tốt, một mình muốn đi đâu thì đi, nếu có thể, cô còn nghĩ tới chuyện cả đời không cần kết hôn, nhưng gặp Lăng Việt, bỗng nhiên cô cảm thấy, hình như kết hôn cũng không phải chuyện gì xấu.

Lăng Việt sẽ quản cô, cô bị quản cũng cảm thấy vui.

Lăng Việt còn sẽ cưng chiều cô, cưng chiều cô đến mức có đôi khi cô cảm thấy bản thân mình có thể làm một con ngốc.

Quản cô cưng chiều cô, vậy tại sao cô không kết hôn?

“Chỉ là hai đứa mới có hoà hảo được bao lâu đâu?” Trên mặt mẹ Hải Lan lộ ra sự lo lắng.

“Hoà hảo hay không không liên quan, chủ yếu chính là, cảm giác đúng người, nắm chắc thời cơ, bằng không đối phương hối hận không cần con nữa thì làm sao bây giờ?”

“Cậu ta không cần, con cũng đừng gả.”

Nói đến đây, Hải Lan bỗng nhiên im lặng, tuy rằng cười, nhưng lại ứa nước mắt, hơi nghẹn ngào nói: “Chỉ là con luyến tiếc thôi, con không buông bỏ được.”

Xem chính biểu cảm của con gái mình, còn có ngữ khí lúc nói chuyện, thực bất đắc dĩ, xem ra là thật sự nhận định.

Nửa ngày sau, từ lầu hai xuống, phòng khách ở lầu một vô cùng yên lặng, hai người cứ ngồi ở vị trí cũ, không nói một lời, làm Hải Lan không rõ ràng chiến cuộc, muốn dùng ánh mắt dò hỏi một chút Lăng Việt, lại không có nghĩ đến ba cô bỗng nhiên nói với mẹ cô: “Đem sổ hộ khẩu đưa cho Hải Lan đi.”

Hải Lan kinh ngạc nhìn về phía nàng ba, đơn giản như vậy liền đáp ứng rồi, bọn họ hai rốt cuộc nói gì đó?

Lúc cầm sổ hộ khẩu ra khỏi nhà, Hải Lan có cảm giác không chân thật, ngơ ngẩn nhìn về phía Lăng Việt: “Có phải em đang nằm mơ hay không?”

Lúc cô lên lầu ba cô có bộ dáng không thể thương lượng, sao cô mới lên lầu một chút, ông ấy đã đồng ý rồi, chẳng lẽ Lăng Việt hắn —— cầm đao kề cổ ba cô?

Lăng Việt dừng bước, nhìn Hải Lan, nói: “Anh và ba em nói đến chuyện anh bị ung thư não.”

Hải Lan kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Vậy tại sao ông ấy lại đồng ý, lẽ nào ông ấy không sợ con gái mình thành quả…… Phi phi phi, miệng thúi, em chưa nói gì hết.”

Lăng Việt cười cười: “Ba em cũng không đồng ý, nhưng anh đã nói em không muốn mất đi anh, mà anh cũng không muốn làm em mất đi anh.”

Có lẽ ba Hải Lan biết tính tình của con gái mình, nếu Lăng Việt thật sự bị bệnh, mặc dù bây giờ ông ấy không đồng ý, thì cuối cùng cô cũng sẽ tự mình nghĩ cách để gả cho Lăng Việt, hiện tại chẳng qua là chỉ nói với bọn họ một tiếng mà thôi, so với việc tra tấn bọn họ ngay từ đầu, thì còn không bằng giảm bớt gánh nặng cho bọn họ.

Hải Lan trực tiếp ôm lấy vòng eo rắn chắc của Lăng Việt, còn ôm rất chặt, “Đúng vậy, em không muốn mất đi anh, vậy thì anh cũng phải nhớ kỹ lời hứa của mình, cũng không được để em mất đi anh, hảo hảo tồn tại, cho dù kết quả như thế nào đi chăng nữa thì em cũng mặc kệ.”

Nghe vậy, Lăng Việt cũng ôm Hải Lan, còn ôm chặt hơn cô.

Nếu Hải Lan thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng sẽ không sống một mình, không chừng đời này đã là trạm cuối của hắn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.