Quân Vực chậm chạp không nói.
Giữa hai người, cứ thế im lặng.
Cho đến khi Tần Tình Nguyệt đi tới, phá vỡ sự yên tĩnh:
“Thiếu gia, có thể dùng cơm trưa rồi ạ.”
Tần Tình Nguyệt dáng vẻ xinh xắn, gương mặt tươi cười.
Hoàn toàn có thể dùng bốn chữ "cảnh đẹp ý vui" để hình dung.
Tô Yên quay đầu nhìn cô ta.
Rồi gật đầu:
“Được, qua ngay đây.”
Nụ cười trên mặt Tần Tình Nguyệt càng tươi hơn:
“Thiếu gia, mời.”
Cô ta cúi đầu, chờ ở bên cạnh.
Nhưng giọng nói lại mang một vẻ vừa cẩn thận, vừa vui sướng.
Tô Yên quay đầu lại, nhìn Quân Vực:
“Anh...”
Cô vừa định hỏi, có muốn đi ăn cơm cùng cô không.
Chỉ là lời còn chưa nói ra, đã thấy Quân Vực híp mắt lại, liếc qua người Tần Tình Nguyệt.
Dù hắn chẳng nói gì, nhưng cô vẫn nhìn ra, trong mắt hắn, ngập tràn sát ý.
Tô Yên im lặng.
Quân Vực cũng rũ mi, che đi cảm xúc trong mắt, đôi môi mỏng vẫn mím chặt.
Một lúc lâu sau, Tô Yên nghiêm túc nói:
“Anh muốn g.i.ế.c cô ấy, thì phải cho tôi lý do.”
Quân Vực bỗng ngẩng đầu nhìn Tô Yên, con ngươi đen như mực cuộn trào cảm xúc.
“Không có lý do, là không được động đến à?”
Khi nói, hắn nghiêng đầu, giọng điệu vô hại.
Chỉ là con ngươi đen nhánh lại liếc qua Tần Tình Nguyệt.
Cũng lợi hại thật.
Mới mấy ngày mà đã khiến Tiểu Ngoan để tâm như vậy.
Nhớ trước đây, hắn phải ngày ngày bám riết, không biết quấn bao lâu mới được như hôm nay.
Tô Yên cũng mím môi, mày hơi nhíu lại.
“Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691832/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.