Mãi cho đến đêm khuya.
Cơn đau đớn tột cùng đó dường như mới bắt đầu suy giảm.
Vịn bàn đứng một hồi lâu, hắn mới cử động được bước chân, chậm rãi ngồi xuống mép giường.
Lúc này, không gian bỗng vặn vẹo, hai bóng đen lập tức xuất hiện trước mặt Quân Vực.
Nhìn kỹ, hai hắc y nhân này lại giống nhau y như đúc.
Cả hai quỳ một gối xuống đất, cúi đầu:
“Đường Văn.”
“Đường Phi.”
“Bái kiến thiếu chủ.”
Quân Vực giật giật mí mắt, không nói gì.
Họ quỳ trên đất, Quân Vực không lên tiếng, họ cũng giữ nguyên tư thế đó, lặng lẽ chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, giọng nói khàn khàn của Quân Vực mới vang lên:
“Nói.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Hắc y nhân tên Đường Văn lên tiếng:
“Thiếu chủ, vì ngài bị trọng thương, nên thần lực mang theo trong cơ thể này khiến ngài đau đớn không chịu nổi.”
Sắc mặt Quân Vực tái nhợt, hàng mi đen khẽ run:
“Cách giải quyết.”
Giọng hắn vẫn khàn đặc.
Đường Văn im lặng trong giây lát:
“Rời khỏi cơ thể này, trở về phong ấn dưỡng thương.”
Đây là cách duy nhất.
Nếu là thiếu chủ thời kỳ toàn thịnh, chút thần lực này tự nhiên không là gì.
Chỉ tiếc, thiếu chủ bị trọng thương, suýt nữa yêu hồn khó tụ.
Nay đã dưỡng thương vạn năm trong phong ấn, cũng chỉ mới khá hơn một chút.
Nhưng suy cho cùng, vẫn còn rất yếu.
Nghe xong, Quân Vực im lặng thật lâu:
“Nếu ta không về, thì sao?”
“Yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691827/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.