Tô Yên giơ tấm thẻ bài trong tay lên, nghi hoặc hỏi: "Đây là cái gì?"
Tần Tình Nguyệt nhìn khối ngọc bài kia, trong mắt cảm xúc dâng trào thành nỗi hận mãnh liệt. May mà, cô đã cố gắng kiềm chế. Sau đó, giọng nói khàn khàn, từng chút từng chút giải thích cho Tô Yên: "Bài săn."
"Hử?" Tô Yên không hiểu.
Tần Tình Nguyệt liền giải thích cẩn thận hơn một chút: "Con mồi mang theo thẻ bài." Mỗi người bọn họ trên người đều sẽ mang một tấm thẻ bài, người mang thẻ bài, gọi là con mồi.
Sẽ có người chuyên chơi trò 'săn thú'. Mỗi khi b.ắ.n trúng, bắt được một người, liền sẽ tháo thẻ bài của họ xuống. Con mồi rơi vào tay rồi, bị đùa bỡn thế nào, kết cục ra sao, hoàn toàn do kẻ đi săn quyết định. Những người treo thẻ bài này, đều không còn là người, chỉ là một con quái vật có thể chạy có thể nhảy, chờ đợi, bị người ta đ.á.n.h c.h.ế.t mà thôi.
Tô Yên nghe xong lời Tần Tình Nguyệt, lắc lắc tấm ngọc bài trong tay: "Còn có người giống như ngươi?"
Vẻ mặt Tần Tình Nguyệt thoáng đờ đẫn, sau đó lộ ra nụ cười tang thương: "Quá nhiều, nơi đó nhốt không biết bao nhiêu người."
Nhớ ngày xưa, vốn dĩ cô cũng là con gái nhà lành. Đọc đủ thi thư, khao khát thế giới này. Sau đó thì sao? Sau đó, chỉ là muốn cùng bạn bè đi xem hoa sơn trà nở rộ sau núi. Lại bị người theo dõi, bắt cóc đến đây. Từ đó, cuộc sống địa ngục mở ra.
Tô Yên nắm thẻ bài im lặng. Ngón tay chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691809/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.