Gã Đao ca đang quỳ trên đất, phụt một tiếng lại phun ra m.á.u tươi. Cú phun này, sắc mặt tuy càng thêm tái nhợt. Nhưng ánh mắt rốt cuộc cũng dần tập trung lại. Hắn nhìn Tô Yên, ánh mắt mang theo vẻ tàn nhẫn. Mở miệng ra, từng câu từng chữ: “G.i.ế.c nó cho tao!!” Mỗi khi nói một chữ, m.á.u đều từ trong miệng trào ra.
Mười mấy người trong quán ăn này đều đứng lên. Dần dần tụ lại về phía Tô Yên. Bị người ta bắt nạt đến tận đầu rồi, đừng nói là tiểu thiếu gia của Hồng Bang, cho dù là Thiên Vương lão tử, cũng phải lột da rồi mới thả đi!
Tào gia, là thế lực cũ đã chiếm cứ Diệp Thành vài thập niên. Luôn có chút ngạo khí và tự tin. Tự nhiên, cái mặt mũi này, cũng quan trọng hơn người khác.
Ngay tại thời khắc giương cung bạt kiếm này. Túc Cửu Từ, người nãy giờ vẫn im lặng, đã mở miệng. “Tả Lãnh.”
Một người đàn ông mặc đồ đen đứng ở cửa đi vào. “Lão đại.”
Túc Cửu Từ hất cằm, ra hiệu: “Dọn dẹp một chút.”
Tả Lãnh gật đầu đồng ý: “Vâng.” Tiếp theo, những người mặc đồ đen đứng ở cửa xông vào. Họ xếp thành một hàng, vây quanh đám người Tào gia đang giương cung bạt kiếm muốn đ.á.n.h một trận kia.
Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn về phía những người mặc đồ đen vừa ùa vào. Những người này, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra sự khác biệt giữa họ và người của Tào gia. Rất không bình thường. Bước chân của họ thống nhất, hành động nhanh nhẹn dứt khoát, hơn nữa vóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691798/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.