Tô Yên quay đầu lại nhìn hắn, chớp chớp mắt: “Anh cần khám bệnh.”
Kỷ Diễn mím môi, không nói lời nào. Cúi đầu, một bộ dạng ốm yếu gầy gò.
Tiểu Hoa lên tiếng: “Hu hu hu ~ tiểu đáng thương cần quan tâm, cần yêu thương ~” Tiểu Hoa tuy là một hệ thống, nhưng nó nhìn Kỷ Diễn cũng cảm thấy, a, thật đau lòng.
Đợi một lát, nàng dần dần hiểu ra. “Anh có chuyện muốn nói với tôi?”
Kỷ Diễn mấp máy môi, “Là người khác bảo cô tới, cô mới đến. Có phải không?” Giọng khàn khàn, nhưng từng chữ từng chữ cố chấp hỏi ra.
Tô Yên suy nghĩ một lát, “Có thể nói như vậy.” Nếu không phải Kỷ Tinh Vũ đi tìm nàng, nàng vốn dĩ định kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa. Nàng nhớ hắn, nhưng vẫn có thể chịu đựng được. Chỉ là sau khi nhìn thấy Kỷ Diễn, lại phát hiện, mình dường như còn để ý hắn hơn cả trong tưởng tượng.
Câu trả lời của nàng, làm Kỷ Diễn mím môi càng chặt. Sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt. Lông mi hắn run rẩy, không nói thêm một lời nào.
Hắn muốn nói, cô nếu không muốn gặp tôi, còn tới làm gì? Nhưng hắn không dám nói. Nói ra, lỡ như nàng thật sự rời đi, mình sẽ điên mất.
Kỷ Diễn càng lúc càng yên tĩnh, hắn không nói một lời nào nữa. Giống như câu trả lời vừa rồi của Tô Yên, đã dập tắt mọi tia lửa của hắn.
Tiểu Hoa không nhịn được nói: “Ký chủ, cô là cố ý muốn làm hắn đau lòng đúng không? Hu hu hu ~ ký chủ, người xấu.”
Tô Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691774/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.