“Ừ.”
“Ký chủ không muốn Kỷ Diễn đi?”
“Có điểm.”
“Vậy vì sao không giữ hắn lại?”
“Không phải hắn muốn về ở à?”
Tô Yên nghĩ, mình đối xử với hắn rất tốt. Về cơ bản chỉ cần hắn nói, nàng không có gì là không đồng ý. Biết hắn là người bệnh, cần sự kiên nhẫn lâu dài.
Chỉ cần người đó là hắn, vậy nàng có đủ kiên nhẫn. Thậm chí cũng đã chuẩn bị tâm lý, cả đời này bệnh của hắn đều sẽ không khỏi. Nhưng mà, hàng loạt chuẩn bị tâm lý này cũng không chịu nổi việc hắn đòi đi, còn không liên lạc với nàng.
Nàng rốt cuộc là có chút bực mình. Không gặp? Vậy không gặp. Không liên lạc? Được thôi, không liên lạc.
Nàng vẫn cứ đi học như vậy. Bên ngoài ầm ĩ trời long đất lở, dường như đều không liên quan gì đến nàng.
Thời gian thấm thoắt, cũng đã là nửa tháng sau. Tô Yên buổi sáng đi học về. Một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đỗ ở dưới lầu.
Người trong xe dường như cũng thấy Tô Yên. Kỷ Tinh Vũ từ trong xe bước ra.
Người ta nói, người càng nổi tiếng, càng phiền não vì bị fan vây đuổi, không có cuộc sống riêng. Nhưng dường như, Kỷ Tinh Vũ trước nay đều không có nỗi lo này. Hắn vẫn sinh hoạt như bình thường.
Những chuyện bị chụp lén, bị fan cuồng (sasaeng fan) theo đuôi trên mạng, trước nay đều không xảy ra trên người Kỷ Tinh Vũ. Giống như hiện tại, thế mà không thấy có fan nào theo xe hắn tìm tới đây. Trên mạng thậm chí còn không có tin đồn nào về cuộc sống riêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691770/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.