Kỷ Tinh Vũ cùng Lâm Y Nhân ở trong xe đại khái chờ đến buổi tối 9 giờ hơn. Tô Yên mới rốt cuộc từ bên trong đi ra.
Vừa đi vào trong xe, Tô Yên ngẩng đầu nhìn Kỷ Tinh Vũ cùng Lâm Y Nhân. Tổng cảm thấy không khí cùng cô đi phía trước có chút không giống nhau. Tuy rằng hai người như cũ không nói chuyện, nhưng là Kỷ Tinh Vũ tầm mắt không tự giác liền liếc hướng Lâm Y Nhân mà đi.
Chờ đến xe phát động. Kỷ Tinh Vũ ra tiếng: “Lão sư, ca ca tôi không có việc gì đi?” Tô Yên gật đầu, chậm rãi nói: “Không có việc gì.”
Kỳ thật Kỷ Tinh Vũ ở trong xe vẫn luôn chú ý hướng đi của căn biệt thự của bác sĩ Trương. Nghe được bên trong truyền đến tiếng hoan hô, liền biết khẳng định là bệnh tình của ca ca có thuyên giảm tốt hơn. Cho nên, hắn không lo lắng lắm.
Tô Yên về đến nhà lúc sau, cơ hồ là rất nhanh ngã đầu liền ngủ. Bất quá, nghĩ Kỷ Diễn trước khi rời đi đã dò hỏi. Hỏi cô, có phải hay không tùy thời đều có thể cho cô gọi điện thoại. Cô gật đầu đồng ý.
Tô Yên đem điện thoại đặt ở đầu giường, để có thể tùy thời nhận được điện thoại của hắn.
Rạng sáng 5 giờ, điện thoại vang lên. Cô mở mắt ra một cái chớp mắt, cầm lấy điện thoại. “Alo?” Thanh âm mơ hồ, lẫn lộn buồn ngủ.
Mà điện thoại một khác đầu, Kỷ Diễn ngồi ở mép giường, cầm một tờ giấy. Mặt trên viết một đoạn lời nói, chữ viết phi thường xinh đẹp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691742/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.