Nhưng không hiểu vì sao, khuôn mặt tái nhợt lại hơi ửng hồng. Ngực phập phồng cũng lớn hơn. Kỷ Diễn không ngờ người bước vào lại là cô. Thành ra, vừa nghe thấy giọng cô, trong đầu cậu lập tức vang lên hình ảnh cô hôn mình.
Vốn tưởng cô còn muốn nói gì nữa. Kết quả đợi rất lâu, cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Đang định mở mắt ra xem thử. Thì gần như đồng thời với lúc cậu mở mắt, người phụ nữ kia lại hôn tới.
Cảm giác mềm ấm, còn có đầu lưỡi cô vươn ra khẽ chạm. Điều này làm tim cậu đập càng lúc càng dồn dập. Thậm chí lấn át cả cơn đau do bị chạm vào mang lại.
Tô Yên thấy cậu mở mắt, liền buông ra. Rồi chớp chớp mắt, rất nghiêm túc: “Cậu đang đợi tôi hôn tỉnh cậu sao?”
Chỉ vì câu nói này của cô, tai Kỷ Diễn đỏ bừng lên. Cả người cậu tỏ ra luống cuống. Vì chứng tự kỷ, cậu rất ít giao tiếp với người khác, huống chi là giải thích hay cãi vã. Thành ra, cậu hơi hé miệng, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không thốt ra được câu nào. “Không, không phải.” Nghẹn hồi lâu, mới nói được câu như vậy.
Nói xong, thấy Tô Yên gật đầu. Cậu lại càng hoảng loạn hơn: “Tôi, tôi…” Tô Yên đưa tay kéo kéo ống tay áo cậu, như một lời an ủi: “Cậu nói chậm thôi, tôi đang nghe đây.” Giọng nói mềm ấm, rất nghiêm túc.
Kỷ Diễn phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, đôi môi mỏng mấp máy: “Tôi, không có, cảm thấy không tốt.” Cậu không muốn cô hiểu lầm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691732/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.