Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Vị ngọt lịm làm hắn nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Họ không dám đến gần hắn, vì hắn có chứng đau ảo giác, sợ chỉ một cái chạm nhẹ cũng làm hắn đau đớn.
Hắn như một quái vật, bị mọi người vây quanh ở đây, dò xét từ trên xuống dưới từng chút một.
Nàng cũng đã nhìn thấy.
Lúc đó hắn xấu hổ không dám nhìn nàng, chỉ có thể kéo chăn che đậy mình, chỉ cảm thấy bộ dạng của mình thật ngu ngốc.
Nghĩ đến đó, sắc mặt tái nhợt đi trong chốc lát, lông mi đen nhánh run rẩy. Hắn cúi đầu, nắm lấy chăn, muốn một lần nữa che đi bàn tay phải đang được băng bó.
Tô Yên gần như theo bản năng vươn tay, nắm lấy tay hắn, ngăn lại.
Tay hắn rất lạnh.
Giọng nàng vô cùng nghiêm túc: "Ngươi sẽ chạm vào vết thương, sẽ đau."
Thế nhưng, nàng chỉ cảm thấy bàn tay bị mình nắm chặt vẫn không ngừng run rẩy.
Ngẩng đầu nhìn lên, nàng thấy sắc mặt hắn tái nhợt đáng sợ, cau mày vô cùng thống khổ.
Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ! Hắn bị đau ảo giác!"
Tô Yên vội vàng buông tay ra.
Sao lại quên mất chuyện này chứ? Tô Yên vốn luôn bình tĩnh, con ngươi hiện lên một thoáng bối rối. Bởi vì, hắn trông có vẻ rất đau khổ.
Trong đầu không ngừng hồi tưởng, nếu đau thì phải làm sao đây? Nàng sẽ ăn kẹo, sau đó, nghĩ đến ký ức của những vị diện trước.
Nàng đưa hai tay ra sau lưng, để tránh mình lại chạm vào hắn.
Sau đó ghé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691727/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.