Đến mạng cũng cho nàng, hắn còn lại gì nữa đâu? Còn lại chút tôn nghiêm kia. Yêu một người chính là muốn thấp đến tận bùn đất, sau đó nở hoa. Nàng không muốn hắn trở nên hèn mọn. Cho nên, nàng hôn hắn, ngăn lại những lời đã đến bên miệng hắn.
Sau đó bữa cơm này của Tô Yên, có thể xem là ăn không hề yên ổn. Trong cung điện. Phượng Dụ ôm Tô Yên trong lòng. Cháo trắng, rau xào, còn có chút trái cây. Từng thìa từng thìa được đút vào miệng nàng.
Cách ăn cơm này, lẽ ra nàng đã quen từ lâu. Dù sao, Phượng Dụ hầu hạ nàng cũng không phải ngày một ngày hai. Chỉ là, hắn, hắn có thể đừng nhìn nàng như vậy được không?? Nóng rực như vậy, kích động như vậy. Vừa ẩn nhẫn kìm nén, lại xen lẫn hưng phấn và cảm xúc khó nói thành lời.
Ánh mắt Phượng Dụ, chưa từng rời khỏi người nàng. Khi nàng nuốt xuống một ngụm cháo loãng. Vừa giơ tay lên, định che đi ánh mắt nóng bỏng kia. Thì đã bị người nọ, nhẹ nhàng nắm lấy, hôn lên mu bàn tay.
Hắn dường như vẫn còn đắm chìm trong lời nói lúc nãy của Tô Yên ở đình hóng gió. “Biết Yên Yên thích ta như vậy, ta rất vui.”
Tiểu Hoa nghe cách hắn gọi ký chủ nhà mình, hừ hừ một tiếng. Đàn ông đúng là đều giỏi lời ngon tiếng ngọt.
Nhưng mà, Tiểu Hoa là một hệ thống chuyên nghiệp. Nó vẫn phải nhắc nhở: “Ký chủ, ba ngôi sao đã sáng hết rồi, ngài có thể hỏi hắn nguyện vọng.”
Lúc nói những lời này, Tiểu Hoa thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691713/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.