Ba ngày qua, hắn đã tự thuyết phục mình hết lần này đến lần khác. Nhưng vẫn không thể nào quên được, lúc Tô Yên đưa hắn đến trắc điện, cái phản ứng cố nén sự thiếu kiên nhẫn và muốn mau chóng thoát khỏi hắn.
Hắn đã đợi ba ngày, hắn nghĩ, đợi Tô Yên nguôi giận, nhất định sẽ đến tìm mình. Nàng vẫn không hề đến. Rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được, phải bước ra khỏi trắc điện.
Hắn đến nhà bếp, làm một ít thức ăn. Hắn nhớ nàng. Muốn nói chuyện với nàng, cho dù nàng không để ý đến mình, chỉ cần được nhìn nàng cũng tốt rồi.
Chỉ là, không biết từ lúc nào, Độc Lão Nhi đã đến đình hóng gió. Tiếng cười đáng ghét đó, Tô Yên dường như, rất thích ở cùng Độc Lão Nhi.
Hình ảnh như ác mộng trong đầu trùng khớp với hiện thực, hắn gần như không thể khống chế nổi sát ý của mình. Kẻ này, thật đáng ghét.
Trong đình hóng gió, Tô Yên xua tay, ra hiệu Độc Lão Nhi rời đi. Ánh mắt nàng bất giác nhìn về phía cửa trắc điện.
Độc Lão Nhi nhìn theo tầm mắt của nàng. Liền thấy Phượng Dụ. Hắn hừ lạnh. Khỉ thật, đám người thanh tu các ngươi, đều giỏi giả vờ giả vịt như vậy sao? Nhìn từ xa, thấy Phượng Dụ cúi đầu, còn tưởng hắn chịu ấm ức lắm.
Độc Lão Nhi khinh thường, phất tay áo, lười phản ứng với hai người này. Hắn tự ôm mâm trái cây, c.ắ.n một miếng, rồi bỏ đi thẳng.
Độc Lão Nhi vừa đi, Tô Yên vẫn không nhúc nhích. Mà ngồi đó chờ. Thỉnh thoảng nàng lại ngẩng đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691711/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.