Tô Yên nghe xong, ăn vào cũng sẽ không phun lửa, dường như cũng không có sức hấp dẫn lớn đến vậy.
Ngược lại nhìn Tiểu Hồng, cô lại hỏi một câu:
“Vậy nếu bị dã thú ăn thì sao?”
Phượng Dụ dĩ nhiên biết cô đang hỏi về con rắn trước mắt này.
Anh suy nghĩ một lúc:
“Tuy chưa từng gặp qua, nhưng trong sách từng có ghi chép tương tự. Có một con giao long độ kiếp thất bại, c.h.ế.t bên bờ hồ, thu hút các loài dã thú xung quanh tranh giành thân thể của nó, sau này ma thạch bị một con rắn ngậm đi. Con rắn đó kế thừa năng lực của giao long, hóa ra hai đầu, lại còn biết phun lửa g.i.ế.c địch.”
Nói rồi, anh nhìn về phía con rắn hai đầu đã c.h.ế.t ở xa.
Dừng lại một lúc lâu.
Cuối cùng, anh tổng kết:
“Nếu bị dã thú ăn, có lẽ sẽ kế thừa năng lực này. Nhưng, điều này cũng có một chút yếu tố may mắn, không phải là trăm phần trăm.”
Tô Yên nhéo khối ma thạch màu đỏ tươi.
Trên đuôi Tiểu Hồng, còn cuộn một khối màu xanh nhạt.
Khối đó so với khối màu đỏ tươi này, nhỏ hơn rất nhiều.
Cô đưa tay chỉ vào khối ma thạch đó:
“Khối kia là ma thạch gì?”
Con rắn hai đầu này chỉ có một đầu biết phun lửa, năng lực của đầu còn lại còn chưa kịp thể hiện, đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t.
Phượng Dụ nhìn kỹ một lúc, lắc đầu:
“Tạm thời, không nhìn ra được, trừ phi để dã thú ăn khối ma thạch đó, có lẽ sẽ hiện ra.”
Tô Yên vừa nghe, gật gật đầu.
Sau đó nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691692/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.