Ánh mắt Lương Vân Nguyệt cao cao tại thượng, nhìn Tô Yên phảng phất không phải đang xem một đối thủ, mà là một thứ rác rưởi đáng ghét.
Tô Yên nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi nói:
“Thôi được, chỉ có thể g.i.ế.c ngươi vậy.”
Lời nói của cô nhẹ như lông hồng.
Lại thành công khiến một đám người nghẹt thở trong giây lát.
Tô Yên vận kình khí trong tay, luồng sáng màu đỏ tươi đó càng lúc càng mạnh mẽ.
Bên cạnh, Phượng Dụ vẫn luôn đứng ở góc quan sát, dường như, đối với việc Tô Yên g.i.ế.c c.h.ế.t một thanh tu, lại còn là phong chủ của Khanh Ngọc Sơn, cũng không có d.a.o động gì quá lớn.
Cửa, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói:
“Thủ hạ lưu nhân!”
Mi mắt Tô Yên cũng không động một chút, kình khí trong tay đã tung một chưởng về phía Lương Vân Nguyệt!
Người vừa bước vào cửa co rụt mắt lại, muốn ngăn cản.
Nhưng tu vi ma tu của Tô Yên, trong toàn cõi Tu Tiên giới đều là có số có má.
Muốn cản đường? Phải để lại mạng ở đây.
Chỉ nghe một tiếng, “phanh”!
Lương Vân Nguyệt vận hết công lực toàn thân để chống đỡ, nhưng ngay giây tiếp theo, lại như một chiếc lá cây, ngã xuống đất.
Sắc mặt trắng bệch, một ngụm m.á.u tươi phun ra.
Không c.h.ế.t, còn một hơi.
Tại sao? Bởi vì một nửa lực lượng trong đó, đã bị người vừa tiến vào chặn lại.
Nếu không, Lương Vân Nguyệt lúc này đã c.h.ế.t透透.
Người tiến vào mặc một chiếc áo choàng màu xanh lam, cũng có thể coi là một tiên nhân nho nhã.
Sắc mặt hắn rất nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691684/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.