Đến ngày hôm sau, khi họ chuẩn bị đến Thanh Phong Lĩnh.
Tô Yên dựa vào lòng nam sủng nhà mình.
Quấn áo choàng, được ôm ra khỏi cửa, ngồi lên một con Phi Vân Điểu.
Phi Vân Điểu là một loại ma thú rất nhanh.
Một ngày có thể bay được mấy ngàn dặm.
Từ Ma giáo đến Thanh Phong Lĩnh, nếu cưỡi hãn huyết bảo mã, ngày đêm không nghỉ cũng phải mất khoảng ba ngày.
Nhưng Phi Vân Điểu chỉ cần một ngày một đêm là có thể đến nơi.
Lần này ra ngoài, giáo chủ ngoài việc mang theo Tiểu Dụ thì không mang theo ai khác.
Hơn nữa xem cái vẻ thích thú của giáo chủ đối với nam sủng của cô ta, cứ dính lấy nhau không rời.
Chậc chậc, quả nhiên, nam sủng của giáo chủ không phải là người bình thường có thể đảm đương nổi.
Tô Yên ngả vào lòng Phượng Dụ, không yên phận cử động, để lộ ra nửa cánh tay.
Tiểu Dụ cụp mắt liếc qua, rồi nhìn mấy chục thuộc hạ và người hầu đang đứng xung quanh, anh đưa tay, nhét cánh tay lộ ra đó trở lại.
Một đám thuộc hạ nhìn dáng vẻ này của giáo chủ nhà mình.
Đêm qua, chắc mệt lắm? Dù sao cũng là lần đầu nếm trải tình dục, không cầm giữ được cũng là chuyện bình thường.
Thỉnh thoảng, lại thấy Tiểu Dụ cúi đầu nói vài câu với giáo chủ, giáo chủ khẽ hừ hừ hai tiếng, nghe có vẻ không kiên nhẫn.
Nhìn lại nam sủng này mà xem.
Thể lực cũng thật tốt, bị giáo chủ vắt kiệt cả đêm, đến mức giáo chủ còn chẳng còn chút sức lực nào, mà hắn lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691679/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.