Cô chưa từng ăn thịt tiên hạc, càng không biết nó có mùi vị gì.
Chỉ là vừa nghe, đã muốn nuốt nước miếng.
Trở lại bên trong cung điện.
Bữa tối đã được dọn lên bàn.
Tô Yên ung dung ngồi xuống ghế, có Phượng Dụ hầu hạ bên cạnh.
Cô đến đũa cũng không cần, chỉ vươn tay chỉ vào một món ăn nào đó.
“Món thịt tiên hạc kia.”
Phượng Dụ vươn đôi đũa ngọc, gắp lên.
Đút vào miệng cô.
Cô ăn, ừm, không tệ.
Kể từ ngày đó được Phượng Dụ đút cho ăn.
Cái cảm giác không cần tự mình động tay vào bữa cơm, được người khác đút cho ăn thật sự rất tuyệt.
Hơn nữa Tiểu Dụ rất nghe lời, cô ăn gì, hắn liền gắp cho cô thứ đó.
Đang suy nghĩ, vừa mới ăn được hai đũa thịt tiên hạc, bát cháo loãng đã được bưng lên.
Giọng Tiểu Dụ trong trẻo ôn hòa:
“Giáo chủ?”
Tô Yên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Dụ.
Chỉ là trong mắt Phượng Dụ, đôi mắt long lanh ngấn nước ấy cứ chớp chớp, khiến người ta rất muốn hôn một cái.
Cô đang định nói, không cần ăn.
Tiểu Dụ đã múc một muỗng đưa tới.
“Giáo chủ, các món thịt có tính hàn, ăn quá nhiều không tốt cho dạ dày của ngài, uống chút cháo rồi ăn tiếp, ngài muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Sau đó, Tô Yên lặng lẽ há miệng.
Từng ngụm từng ngụm ăn.
Phượng Dụ nhìn dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa nghe lời này của cô, nụ cười nhàn nhạt ẩn hiện trên môi.
Anh cúi đầu, hôn lên má cô một cái.
Động tác ăn cháo của Tô Yên dừng lại, cô nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691677/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.