Khi Tô Yên tỉnh lại, trời đã về chiều.
Cô mở mắt, phát hiện má mình có cảm giác ấm áp, cúi đầu nhìn.
Hóa ra mình đã dựa vào n.g.ự.c nam sủng ngủ cả một buổi chiều.
Lồng n.g.ự.c trắng nõn của hắn còn bị cô đè lên hằn một vết.
Cô chớp chớp mắt, lúc này vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Phượng Dụ nhìn dáng vẻ mờ mịt vô hại của cô, cũng không biết là đang có ý đồ gì.
Hắn cụp mi, chậm rãi nói nhỏ:
“Giáo chủ ngủ ngon thật.”
“Ừm…”
Tô Yên ngả người vào gối, chớp chớp mắt, đang dần tỉnh táo.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Giáo chủ dùng có thoải mái không ạ?”
Tô Yên nghe vậy, lặng lẽ đưa tay sờ sờ lồng n.g.ự.c trắng nõn của hắn.
Giọng nói trẻ con, mềm mại vang lên:
“Cũng tốt.”
Chỉ vừa dứt lời, Tiểu Hoa đã nhắc nhở trong đầu Tô Yên:
“Ký chủ, khí thế, khí thế lên, ngài là ma đầu g.i.ế.c người không chớp mắt đó!”
Tô Yên tỉnh táo lại, dáng vẻ vốn có chút ngốc nghếch lập tức trở nên nghiêm túc.
Cô ngồi dậy, nhìn Tiểu Dụ:
“Ngươi hỏi nhiều quá rồi.”
Phượng Dụ nhìn Tô Yên, nụ cười nhạt vừa mới nở trên môi đã thu lại, hắn lại cụp mi rũ mắt:
“Giáo chủ, Tiểu Dụ biết sai rồi.”
Phượng Dụ ngồi dậy, bước xuống giường, quỳ trên mặt đất.
Tô Yên không ngờ phản ứng của hắn lại lớn như vậy, khiến cô l.i.ế.m liếm môi, im lặng.
Cô bước xuống giường, nhắm mắt lại, ừm, vẫn còn buồn ngủ quá.
Cơ thể này, sao cảm giác như thiếu ngủ trầm trọng vậy.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691663/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.