La Nguyên Kiệt có chút chật vật, khó khăn lắm mới đứng vững được.
Ánh mắt anh ta nhìn về phía Tô Yên, lúc tỏ lúc mờ có chút phức tạp.
Tô Yên lại không thèm để ý đến anh ta nữa, tự mình ngồi xuống, ôm kịch bản xem tiếp.
Khó nhớ quá.
Nghĩ vậy, cô lấy ra một viên kẹo sữa dâu tây, c.ắ.n hai miếng.
Hai ngày sau, Tô Yên vẫn không thấy Long Lị Lị.
Mãi đến ngày thứ tư, Long Lị Lị mới xuất hiện.
Ngồi trên xe lăn, được trợ lý đẩy ra.
Khi vừa được đẩy vào phim trường, cô ta liền từ chối ngồi xe lăn, bước xuống, được trợ lý dìu, từng bước đi đến trước mặt đạo diễn.
Nhìn mắt cá chân trái của cô ta, quấn băng gạc, thật sự bị thương.
Tô Yên có chút kinh ngạc.
Hóa ra, va vào xe đang dừng, cũng có thể bị trẹo chân à.
Long Lị Lị không biết đã nói gì với đạo diễn, sau vài câu trò chuyện, cô ta liền đi về chỗ nghỉ của mình.
Đi ngang qua Tô Yên, hai người liếc nhìn nhau, Long Lị Lị vẻ mặt ôn hòa, nụ cười vẫn hiền lành như lúc đầu:
“Tô Yên, mấy ngày tới phối hợp diễn với chị, e là phải vất vả cho em rồi.”
Tô Yên gật gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn về phía mắt cá chân quấn băng gạc của cô ta.
Có chút tò mò.
“Bị thương nghiêm trọng lắm à?”
Long Lị Lị lắc đầu, ra hiệu cho trợ lý không cần đỡ.
Cô ta tự mình đi vài bước, vấn đề không quá nghiêm trọng.
Ít nhất nếu đi chậm, vẫn không nhìn ra được.
“Chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691582/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.