Vừa bước vào mới phát hiện, căn phòng này rất lớn.
Ít nhất cũng phải rộng bằng nửa sân bóng đá.
Trong phòng có gần trăm người cả nam lẫn nữ.
Ai nấy đều comple giày da, ra dáng người thành đạt.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ở những góc khuất không được chiếu sáng, vang lên vài tiếng thở dốc ái muội và những lời trêu đùa.
Nơi đây, tràn ngập sự mờ ám, tiền tài, và một cảm giác uể oải đến sa đọa.
Bốn cô gái họ bước vào, chẳng khác nào những con cừu non lạc bước vào vực sâu.
Mặc người xâu xé.
Rất nhanh, đã có người tiến lại gần.
Trừ cô gái tên Lily ra, hai người còn lại đi cùng đều rất tự nhiên tìm cho mình một người đàn ông, dựa vào bên cạnh cười nói duyên dáng.
Cô gái tên Lily dường như cũng là lần đầu đến nơi như thế này.
Trông cô có vẻ vô cùng gượng gạo.
Khi có người lạ đến gần, cô chỉ biết né tránh, vẻ mặt đầy thấp thỏm lo âu.
Tô Yên tìm một góc tương đối yên tĩnh, cô ngẩn người nhìn ly rượu chân dài trước mặt.
Miệng cô mấp máy, không biết đang nói gì.
Nếu nhìn từ xa, chỉ có thể thấy một cô gái mặc lễ phục đen, dáng vẻ ngoan ngoãn trong sáng, đang một mình đứng trong góc, trông thật lạc lõng với khung cảnh này.
Nhưng nếu lại gần, sẽ nghe được giọng nói mềm mại:
“Thế thì ngươi không c.h.ế.t đói sao.”
“Cmn! Cmn! Cmn! Cmn!!”
Lão tử không c.h.ế.t đói là do lão tử phúc lớn mạng lớn!
Mau thả ta ra! Ta muốn ăn thịt!!
Và người đang nói chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691553/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.