Chỉ là, điện hạ của mình thực sự đã quấn quýt Tô Yên đến một mức độ nhất định.
Hầu như nơi nào có Tô Yên, nơi đó có thể nhìn thấy điện hạ.
Mà những vết hôn mờ ám trên cổ Tô Yên, ngày càng thâm, ngày càng rõ.
Điện hạ đây là muốn cho cả thế giới biết, đóa hoa này đã có chủ rồi sao? Đủ để thấy, điện hạ thật sự vô cùng yêu thích nàng.
Xuân Hoa bưng trà đi về phía tẩm điện, đến cửa.
Cung kính nói:
"Điện hạ, nô tỳ đến dâng trà cho ngài."
Một lúc lâu sau, bên trong mới có tiếng vọng ra:
"Vào đi."
Xuân Hoa đẩy cửa bước vào, động tác rất nhẹ nhàng.
Liền thấy điện hạ đang đứng trước bàn án, chỉ mặc trung y, khoác một chiếc áo xanh, đang luyện chữ.
Mái tóc ngài buông xõa, một vệt nắng chiếu vào, làm nổi bật khóe môi mỏng lạnh ẩn hiện ý cười.
Xuân Hoa, không nhịn được mà liếc nhìn trang giấy.
Liền thấy hai chữ bay bổng trên giấy,
Tô Yên.
Giây tiếp theo, Xuân Hoa vội vàng cúi đầu, đặt chén trà lên bàn trà bên cạnh, nơi không gây cản trở.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Rồi lui ra.
Trong lúc vô tình quét mắt về phía giường, màn che được kéo kín mít, không một kẽ hở, xem ra, có lẽ Tô Yên vẫn còn đang ngủ trên giường.
Nàng đóng cửa lại rồi đi ra.
Khoảng một tuần trà sau, Nam Đường lên tiếng ở cửa:
"Điện hạ."
"Vào đi."
Trong giọng nói ôn hòa mang theo một cảm xúc không nói nên lời.
Nam Đường theo hầu điện hạ nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691528/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.