Nam Đường nghe vậy, do dự một thoáng rồi nói:
"Xin điện hạ đừng hành động theo cảm tính."
Hắn nói câu này không phải vì sợ lát nữa Hiên Viên Vĩnh Hạo sẽ g.i.ế.c Tô Yên, mà là sợ nếu Tô Yên đưa rượu cho điện hạ, điện hạ sẽ thực sự uống.
Đến lúc đó, Nam Đường có hối hận cũng không kịp.
Mí mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo giật giật, vẻ mặt hiền lành vô hại, nhưng đôi môi mỏng lại thốt ra một câu khiến Nam Đường kinh ngạc:
"Sợ gì chứ, nếu bổn cung bị độc chết, thì cứ gọi nha đầu ngốc đó chôn cùng ta."
Tô Yên đã thành công "thăng cấp" từ "hơi ngốc" thành "nha đầu ngốc".
Đây là lần đầu tiên, Hiên Viên Vĩnh Hạo vốn luôn điềm tĩnh lại thể hiện d.ụ.c vọng chiếm hữu cố chấp như vậy đối với một người phụ nữ.
Đó là rượu độc cơ mà.
Chỉ vì do người phụ nữ đó đưa, nên ngay cả đổi một ly khác cũng không chịu? Lòng Nam Đường dậy sóng, bây giờ hắn có chút lo lắng.
Sợ rằng chén rượu này sẽ bị chủ tử của hắn uống cạn.
Dùng một tỳ nữ để đổi lấy mạng của chủ tử, vụ mua bán này, chậc, thật quá hời.
Cả đời Đại hoàng tử toàn làm chuyện ngu xuẩn, chỉ có việc chiêu mộ được một gián điệp như Tô Yên, rồi lại còn đưa nàng đến trước mặt điện hạ, thật sự là làm được một việc lợi hại duy nhất.
Trên đài, Âu Dương Linh cưỡi bạch hổ dừng lại.
Đối diện với Tô Yên.
Âu Dương Linh liếc Tô Yên:
"Ngươi cứ trốn như vậy, chúng ta định đấu đến bao giờ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691522/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.