Hiên Viên Vĩnh Hạo thấy Tô Yên có vẻ rối rắm, giả vờ trầm ngâm một lát rồi lên tiếng:
“Là cảm thấy có chút không tiện, muốn đợi yến tiệc tan rồi về tẩm điện mới đưa cho bản cung?”
Tô Yên vừa nghe, liền gật đầu:
“Vâng, nô tỳ không làm phiền điện hạ, xin cáo lui trước.”
Cô vừa đi, Hiên Viên Vĩnh Hạo liền giữ lấy cánh tay cô, kéo người lại.
Lần này, trực tiếp ôm vào lòng, hoàn toàn không để ý đến người đang đứng cách đó hơn hai mét.
Hiên Viên Vĩnh Hạo ghé sát vào vành tai trắng nõn của cô, khẽ c.ắ.n một chút.
Giọng điệu không biết vì sao, lại trầm xuống:
“Yên tâm, nếu bản cung không hài lòng, cũng sẽ không đòi bạc của ngươi.”
Tô Yên vừa nghe, liền ngẩng đầu lên, trong mắt long lanh nước:
“Thật sao?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Lời này vừa ra, liền có tinh thần hẳn.
Hiên Viên Vĩnh Hạo cười, đầu gác lên vai cô,
“Ngươi có thể dùng thứ khác để đền.”
Tô Yên mờ mịt một chút, thứ khác? “Ví dụ như?”
“Ví dụ như, tự mình tắm rửa sạch sẽ, tự nguyện nằm lên giường của bản cung.”
Hắn không hề che giấu ham muốn của mình, bao nhiêu ngày vòng vo, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Tô Yên nhất thời không hiểu ý trong lời hắn nói, nhưng Tiểu Hoa lại rất kích động:
“A a a a! Ngại quá đi!”
Hiên Viên Vĩnh Hạo càng dán sát vào cô, cọ vào má cô, giọng nói khàn khàn:
“Ngươi có bằng lòng không?”
Sự cám dỗ trần trụi, nhất quyết phải ép ra một kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691516/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.