Dưới sự lạnh lùng là sự áp chế và sát ý ẩn giấu.
Nhưng bây giờ, dường như có chút khác biệt.
Cô dường như đã ngầm cho phép mình đứng trước mặt cô.
Cúi đầu, tự mình tiêu hóa những cảm xúc đó.
Đôi đồng tử đen láy của hắn, lại một lần nữa không sợ c.h.ế.t mà dựa vào, ôm lấy người cô.
Giọng nói ôn hòa, ghé sát vào tai cô mang theo hơi thở nóng rực:
“Còn muốn cắn thêm hai miếng nữa không? Đừng để mình bị nghẹn hỏng.”
Ánh mắt Tô Yên lại hung dữ lại lạnh lùng, thấy mình buông tha hắn, hắn còn không đi, không nói một lời, há miệng liền cắn qua.
Hắn khẽ rên một tiếng, sau đó tựa vào vai cô, mặc cho cô cắn cổ mình.
Ôm người vào lòng, không nói một câu nào.
Tí tách, m.á.u nhỏ giọt trên quần áo hai người, tí tách, cô cắn không buông, càng lúc càng dùng sức, không chút lưu tình.
Cũng không biết qua bao lâu, Tô Yên cắn đủ rồi, cuối cùng cũng buông miệng.
Miệng đầy máu, môi đỏ thắm, tóc rối bù, bộ dạng này, sợ là đến trẻ con cũng phải dọa khóc.
Hiên Viên Vĩnh Hạo tựa vào vai cô, phần lớn trọng lượng cơ thể đều đè lên người cô.
Đôi lông mi đen nhánh run một chút, môi trắng bệch.
Giọng nói ôn hòa, vô hại, truyền vào tai Tô Yên:
“Bị ai bắt nạt?”
Tô Yên nhìn chỗ bị mình cắn thương.
Mảng da thịt đó rất khó coi, sắp bị cô cắn nát.
Lại kỳ lạ thay, sự phiền muộn trong lòng đã được đè nén xuống.
Cô lảo đảo một bước, cơ thể này vốn đã yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691506/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.