Mí mắt Tô Yên cũng không thèm nhấc lên, cô đi theo con đường cũ của mình vào trong phòng.
Thu Thực bị phớt lờ như vậy, sắc mặt tức giận đến run lên.
Nàng ta nhìn những mảnh giấy bay đầy trời, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Một nén nhang sau, cửa lớn tẩm điện đột nhiên bị đá văng.
Vì Tam điện hạ và Nam Đường không ở đó, Thu Thực vốn là cung nữ hạng nhất, nên lập tức trở nên kiêu ngạo.
Một tay nàng ta xách váy, tay còn lại nắm chặt thứ gì đó không rõ.
Trên mặt mang theo vẻ đắc ý, nghênh ngang đi vào.
Tô Yên vẫn ngồi trên ghế, cúi đầu không nhúc nhích.
Thu Thực đi tới, “bốp”! Nàng ta nhặt lại đống mảnh giấy vụn trong tay, vỗ lên bàn.
“Tô Yên, ngươi thật to gan!”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Giọng điệu sắc bén, khí thế bức người.
Tô Yên nghe thấy âm thanh, chậm một nhịp, ngẩng đầu nhìn về phía Thu Thực.
Thần sắc cô hoảng hốt trong chốc lát, ánh mắt hướng về phía bầu trời âm u bên ngoài.
Thỉnh thoảng có gió lạnh theo cửa thổi vào, lạnh lẽo đến rùng mình.
Thu Thực cười lạnh:
“Tư thông với người ngoài, ngươi có biết đây là tội lớn đến mức nào không? Bị điện hạ biết, lăng trì ngươi cũng không đủ!”
Những lời của Thu Thực, cứ ong ong bên tai cô.
Tô Yên chỉ cảm thấy, sự bực bội trong lòng sắp không thể kìm nén được nữa.
Thu Thực thấy cô mãi không nói lời nào, vẻ mặt đờ đẫn.
“Bốp” một tiếng, một chưởng nữa vỗ lên bàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691502/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.