Triệu Tử Yến lại không mấy đồng tình với lời của Lâm Lệ Cường.
Thậm chí ngược lại còn cảm thấy điện hạ trong lòng có người thương.
Đây chính là chuyện rất tốt mà!
Hắn vẫn luôn cảm thấy, điện hạ chỗ nào cũng tốt, chỉ là tác phong hành sự quá mức tàn nhẫn, vô tình.
Triệu Tử Yến cũng vẫn luôn lo lắng, một ngày nào đó nếu Hiên Viên Vĩnh Hạo lên ngôi hoàng đế, chính sách sẽ quá mức tàn bạo, hà khắc.
Một người trong lòng vô tình vô ái, làm sao có thể yêu thương con dân của mình được? Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Điện hạ lại có người thương.
Điều này có phải là cho thấy, tâm tính của điện hạ có lẽ không phải tàn nhẫn vô tình như trong tưởng tượng của hắn không?
Trong lúc Triệu Tử Yến đang suy nghĩ, Nam Đường vốn đã đi cùng Tam điện hạ đột nhiên quay trở lại.
Nam Đường chắp tay hành lễ:
“Thừa tướng, tướng quân, điện hạ muốn gặp các ngài.”
Lâm Lệ Cường nghe vậy trừng lớn mắt, có chút không thể tin được, như muốn xác nhận lại:
“Điện hạ muốn gặp cả hai chúng ta?”
“Vâng.”
Lâm Lệ Cường đối với những chuyện quan trường này trước nay không hiểu, nghiêng đầu nhìn Triệu Tử Yến:
“Triệu thừa tướng, ngài phân tích xem, điện hạ đây là có ý gì? Trước kia điện hạ chưa bao giờ triệu tập cả hai chúng ta cùng lúc cả.”
Hiên Viên Vĩnh Hạo hành sự rất cẩn thận, không chỉ phải giấu giếm Đại điện hạ, Nhị điện hạ, mà còn phải giấu giếm Hoàng thượng.
Vì vậy, ngày thường dù có chuyện quan trọng cần thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691497/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.