Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe vậy, đôi đồng tử đen láy liếc nhìn con rắn.
Sau đó chậm rãi nói:
“Muốn ăn thịt rắn.”
Tô Yên nghe thấy có chút phiền muộn, nhỏ giọng nói với Hiên Viên Vĩnh Hạo:
“Vừa rồi không lấy nội đan, còn có thể ăn nó, nhưng nó đã cho nội đan rồi, nếu lại ăn nó, có phải không tốt lắm không?”
Cô nhỏ giọng trao đổi với Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Con rắn kia lại xì xì xì xì xì lùi về sau.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn vẻ mặt phiền muộn của cô, yết hầu lên xuống, bật cười.
“Đổi con khác ăn.”
Tô Yên chớp mắt, l.i.ế.m khóe môi:
“Được.”
Khi nói chuyện, Tô Yên thấy đôi môi thâm tím của hắn đã nhạt màu đi.
Hẳn là nội đan đã phát huy tác dụng.
Cô duỗi tay ném nội đan lên, con rắn kia lập tức nhảy dựng lên, há to miệng, một phát nuốt lại nội đan của mình.
Sau đó, vút một cái biến mất.
Vốn định ăn thịt người, không ngờ lại bị người ta lấy mất nội đan.
Nếu còn ở lại thêm một lát nữa, cả thân thể sắp bị người ta hầm mất, còn không chạy sao? Lúc này, liền nghe thấy giọng nói của Tiểu Hoa:
“Ting, một ngôi sao đã được thắp sáng. Ký chủ cố lên nhé!!”
Sau đó, Tô Yên dìu Hiên Viên Vĩnh Hạo, từng bước một đi trở về.
Đêm đã khuya, tiết trời cuối thu, gió lạnh thổi qua có chút se lạnh.
Chỉ là ngẩng đầu nhìn trăng, sao trời lộng lẫy, thật là một cảnh đẹp.
Tô Yên vừa được dìu trở lại tẩm điện, liền phát hiện thái y không biết từ lúc nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691484/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.