Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt như bị bắt nạt của cô, chính hắn cũng không nhận ra, khóe môi khẽ nhếch lên.
Hắn cất giọng ôn hòa:
“Còn ngẩn ra làm gì?”
Tô Yên cúi đầu đi qua, biết lúc này là phải bày đồ ăn cho hắn.
Cô đứng trước bàn, cầm lấy đôi đũa bên cạnh, đang định có hành động.
Đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ kéo tay áo cô, lôi cô đến bên cạnh ghế chủ tọa.
Hiên Viên Vĩnh Hạo lướt mắt qua gò má cô:
“Mùi ngọt ở đâu ra vậy?”
Tô Yên chớp chớp mắt, viên kẹo vốn đang ngậm trong miệng, một hơi nuốt xuống.
Sau đó lên tiếng:
“Vừa rồi, nô tỳ ăn ở bên ngoài.”
Giọng điệu mềm mại, vừa nói, mùi kẹo sữa lại càng thêm nồng đậm.
Thời đại này, có kẹo viên, cũng có kẹo hạnh nhân.
Hắn cũng từng ăn qua, nhưng không biết tại sao, chỉ cần ngửi, viên kẹo cô ăn dường như ngon hơn rất nhiều.
Kết quả là.
Đầu ngón tay hắn gõ nhẹ lên bàn, trong trí nhớ thoáng qua hình ảnh ngày hôm đó cô lấy kẹo sữa từ túi tiền ra.
Ánh mắt hắn liếc qua túi tiền buộc bên hông cô.
Hắn ho một tiếng, có chút yếu ớt, có lẽ từ sau khi rơi xuống nước đến nay vẫn chưa khỏi hẳn.
Tô Yên chớp chớp mắt, lên tiếng:
“Nô tỳ đi lấy áo choàng cho ngài.”
Nói rồi định đi, kết quả bị người ta kéo tay áo lại.
Hắn yếu ớt, vô hại:
“Không cần.”
Nói rồi, hắn đối mặt với Tô Yên, lại ho mạnh một tiếng:
“Thường ngày uống thuốc, nước thuốc đắng ngắt, lần trước ngươi cho bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691476/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.