Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, hắn ngẩng đầu lên, môi hồng răng trắng.
Đôi đồng tử đen láy, cùng với dáng người có chút tái nhợt yếu ớt, nhìn qua khiến người ta tràn đầy ý muốn bảo vệ, không nhịn được muốn che chở.
Tô Yên bưng thuốc đi đến cách giường một khoảng thì dừng lại, hành lễ, nói:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Điện hạ, đến giờ uống thuốc rồi.”
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn cô, một lúc lâu sau, giọng nói ôn hòa vang lên:
“Lại đây.”
Tô Yên nhúc nhích chân, đi về phía trước hai bước.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn cô, đôi đồng tử đen láy, khẽ cong môi, lại nói một lần nữa:
“Lại đây.”
Tô Yên dừng lại một chút, rồi vẫn đi đến mép giường.
Sau đó cúi người, tư thế cung kính, khiêm tốn.
“Đến giờ uống thuốc rồi.”
Đáng tiếc, sự chú ý của Hiên Viên Vĩnh Hạo không ở trên thuốc, mà tất cả đều ở trên người cô.
Tỳ nữ này, trông có vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn tư thế này cũng đủ khiêm tốn cung kính, không sai chút nào.
Nhưng có một số thứ, lại toát ra từ trong xương cốt, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Giống như tỳ nữ này, đôi mắt kia không có chút nào khiêm tốn.
Mọi lời nói, hành động cũng không mang theo vẻ nịnh nọt, lấy lòng như những tỳ nữ khác.
Giọng nói thì mềm mại, nhưng ngữ điệu lại như thể chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Lại nghĩ đến ngày hôm đó, cô thế mà lại lấy ra viên kẹo đưa đến miệng hắn.
Bỏ qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691472/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.