Nguyên Hân Lâm đứng trên đường bên ngoài rất lâu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tô Yên rời đi.
Một lúc lâu sau, anh ta mới đi dọc theo con đường bên phải.
Đi được vài bước, bước chân dừng lại một chút.
Trên bãi cỏ ven đường, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, một chiếc móc khóa hình bông hoa nhỏ màu trắng lọt vào mắt.
Mắt anh ta lóe lên, theo bản năng liếc nhìn về phía cửa nhà Tô Yên.
Anh ta nhớ, vừa rồi Tô Yên nói là ra ngoài tìm móc khóa.
Là cái này sao? Trong lúc suy nghĩ, anh ta cúi người nhặt chiếc móc khóa lên.
Chiếc móc khóa mới tinh, trên đó còn treo cả mác chưa gỡ xuống.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Anh ta cười một tiếng, cất chiếc móc khóa vào túi, một tay nắm chặt cặp sách, đi dọc theo con đường rời đi.
Sáng hôm sau.
Tô Yên thu dọn xong, vừa ra khỏi cửa nhà.
Nhìn người trước mặt, cô chớp mắt.
Hai người đối mặt rất lâu, Tô Yên lên tiếng:
“Sao anh lại đến đây?”
Giọng nói lười biếng đáp một tiếng.
“Ừm.”
Khương Nhiên dựa vào cửa, mặc đồng phục trường cấp ba Đế Đô.
Hắn cúi mắt, nhìn về phía chân của Tô Yên.
“Đỡ hơn chưa?”
“Ờm, không đau nữa.”
Cô nghiêm túc trả lời.
Trong lúc nói chuyện, Khương Nhiên đưa tay, lấy cặp sách của cô.
Rất tự nhiên nắm lấy tay cô:
“Đi thôi.”
Tô Yên cũng ngoan, hắn nói gì là đó.
Thành thật đi theo hắn.
Đi một lúc lâu trong im lặng, ánh mắt Khương Nhiên liếc về phía cô:
“Không có gì muốn hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691437/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.