Tô Yên dừng bước, quay đầu, rất nghiêm túc:
“Không cần cậu làm vậy.”
Nói rồi dừng một chút:
“Tôi đi theo cậu, sau này cậu cố gắng ít xuất hiện trước mặt tôi, được không?”
Cô dùng cách hỏi, nhưng lại nói ra những lời khiến người ta tức chết.
Diêu Vũ Phỉ tức đến xanh mặt, nhưng nghĩ lại chuyện sắp tới, cô ta cố nén lại.
“Được.”
Lần này, Tô Yên mới gật đầu, đi theo cô ta.
Tiểu Hoa kinh ngạc một chút:
“Ký chủ, ngài đừng đi mà, cô ta không phải là người tốt đâu.”
Tô Yên giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc khuyên tai.
Nhỏ giọng lẩm bẩm:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Không sao đâu.”
Nói xong, cô nhíu mày, đưa tay xoa xoa giữa mày.
Đầu đau quá.
Quả nhiên, không nên nghĩ nhiều chuyện.
Lúc nói, liền từ trong túi váy lấy ra một viên kẹo sữa dâu.
Mở ra, cho vào miệng.
Cô đi theo Diêu Vũ Phỉ về phía dưới lầu.
Hai người thoáng chốc đã ra khỏi KTV, đi vào một con hẻm tối tăm bên ngoài, bên cạnh còn có một cái thùng rác.
Ánh đèn xa hoa không chiếu đến được nơi này, tối tăm và đen kịt.
Diêu Vũ Phỉ đứng ở đầu hẻm, giơ tay đẩy Tô Yên vào trong.
Tô Yên lảo đảo một bước, lưng dán vào bức tường.
Diêu Vũ Phỉ nở một nụ cười lạnh:
“Đúng là dễ lừa thật.”
Tô Yên đánh giá xung quanh, nghi hoặc:
“Tại sao lại đưa tôi đến đây?”
Diêu Vũ Ph-ỉ cười nhạo một tiếng, từng bước lại gần cô:
“Tại sao ư? Bởi vì muốn mày thân bại danh liệt, sống không bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691432/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.