Khương Nhiên nghe bác sĩ nói xong liền nhẹ nhõm thở phào.
Vừa nãy nhìn thấy cô đột nhiên ngã xuống đất, hắn đã giật mình.
Sau đó, liền thấy bác sĩ lấy cồn i-ốt, tăm bông khử trùng và các dụng cụ khác ra.
“Trên chân cô bé có vết trầy, tôi rửa sạch và khử trùng cho cô bé trước đã.”
Khương Nhiên tự giác tránh ra.
Chỉ thấy, trên đôi chân thon dài trắng nõn của Tô Yên, có những vết bầm tím ở mức độ khác nhau, một số chỗ vết m.á.u chảy dọc theo cẳng chân xuống đến mắt cá chân.
Bác sĩ nhìn vết thương đó, cũng không nhịn được nhíu mày.
“Trầy xước khá nghiêm trọng.”
Lúc bôi thuốc, Tô Yên tỉnh lại.
Vẻ mặt yếu ớt, khóe môi trắng bệch.
Đôi mắt long lanh chớp chớp.
Khương Nhiên thấy bộ dạng ngơ ngác của cô, lông mày giãn ra một chút.
“Tỉnh rồi?”
Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, rồi gật đầu.
“Ừm.”
“Sao em lại chạy bộ trên sân thể dục?”
Hắn không nhịn được hỏi.
Tô Yên nghĩ một lúc:
“Bị thầy giáo phạt.”
“Lý do?”
“Trốn học, chống đối, nói dối thầy giáo.”
Cô nhẹ nhàng lặp lại những tội danh mà thầy giáo Phạm Hạo Lâm đã gán cho mình.
Vừa dứt lời, ánh mắt của bác sĩ nhìn Tô Yên lập tức thay đổi.
Còn tưởng là một cô bé đáng yêu mềm mại, xem ra chẳng trách có thể đi cùng Khương Nhiên.
Trong mắt bác sĩ thoáng qua vẻ tiếc nuối.
Khương Nhiên nghe xong lại không tin.
Đưa tay véo nhẹ gò má cô, thấy bộ dạng vô tội long lanh của cô, hắn cúi người ghé sát lại gần:
“Thật không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691413/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.