“Chẳng trách lúc nãy anh Khương lại bảo chúng ta lùi lại, may mà thằng Mập lanh trí, nếu không là bỏ lỡ mất một màn kịch hay 500 năm mới có một lần rồi!”
Bốn người họ, thay vì nói là tò mò hóng chuyện, thì đúng hơn là kinh ngạc.
Mẹ kiếp, đó là ai cơ chứ?!
Khương Nhiên!
Người đó là Khương Nhiên đấy!!
Khương Nhiên mà lại đưa kẹo cho con gái ư? Thôi đi pa!
Khả năng trời mưa vàng còn cao hơn chuyện này ấy chứ?!
“Này, các cậu nói xem chuyện này là từ lúc nào vậy? Sao bọn mình chẳng biết gì hết vậy?!”
Nói rồi, ba nam sinh đồng thời nhìn về phía người anh em thân nhất của Khương Nhiên, Trình Tinh Dương.
Trình Tinh Dương nhìn thấy ánh mắt tra hỏi của ba thằng bạn chí cốt, liền giơ hai tay lên:
“Tôi không biết gì hết. Nó chưa bao giờ nhắc đến.”
Vẻ mặt anh ta vô cùng thành khẩn.
Một trong số đó không nhịn được nói:
“Không được, chuyện này đúng là khiến người ta tò mò c.h.ế.t đi được. Hay là chúng ta cử một người ra hỏi dò anh Khương thử xem sao?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của ba nam sinh lại một lần nữa đổ dồn về phía Trình Tinh Dương.
Trình Tinh Dương đảo mắt, nghênh ngang ngồi bệt xuống đất:
“Các cậu muốn tôi c.h.ế.t à? Cái tính của Khương Nhiên, các cậu dám chọc sao?”
Ba người nhìn nhau, một người nói:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Cậu thì khác chứ, cậu là anh em lớn lên cùng anh Khương từ nhỏ, cho dù có muốn g.i.ế.c cậu thì ít nhất cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691396/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.