Ngón tay Tuân Trinh khẽ gõ lên mặt bàn, sắc mặt y trở nên kì dị: “Cô bé đó?”
“Sao thế?” Vương Uẩn không hiểu ý của y.
“Nghe tiểu hữu kể, có lẽ ta biết nó.”
“Gì cơ?” Mặt Vương Uẩn đầy mơ hồ.
Tuân Trinh lại biết cô bé dũng mãnh lại bạo lực kia á?
“Ngươi có biết cô bé đó tên gì không?” Tuân Trinh không đáp mà hỏi ngược lại.
Vương Uẩn suy nghĩ, thoáng có chút ấn tượng, không biết có đúng không nữa.
“Hình như thanh niên mặc áo tối màu tên Trương Đình Khê, bạn hắn gọi hắn là Tử Khanh, cô bé kia, hình như tên Sài Ngọc Chúc.”
Lúc đó nhiều người ồn ào, cô chỉ nhớ mang máng được hai người, không nhớ được tên hai người còn lại.
Tuân Trinh tỏ vẻ “quả thế”, trong mắt hiện ra ý cười: “Đúng là chúng rồi.”
“Tiên sinh biết sao?”
“Trương Đình Khê là học trò của ta, tự là Tử Khanh, cũng là cháu của học sĩ nội các Trương Hằng Ngọc.”
Trương Đình Khê là học trò của Tuân Trinh sao? Ông nội hắn là đại học sĩ nội các nữa?
Vương Uẩn giật mình, chẳng trách hắn đạp tên ăn mày, bị vây xem mà không lộ ra chút sợ hãi nào, đánh xong lại ném cho tên ăn mày hai lượng bạc nữa.
Ở cổ đại, đánh chửi người hầu, sủng thiếp diệt thê đều không phải hành động vẻ vang gì, càng đừng nói đến việc ức hiếp một tên ăn mày giữa đường phố kinh thành nữa.
Nói tới hai lượng bạc, Tấn triều không như trong phim, tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-gia-roi/3389009/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.