Khách khứa không nhiều.
Vương Uẩn liếc qua một vòng.
Phần lớn mọi người đều có vẻ tự nhiên, cười cười nói nói, người trung niên chiếm đa số, cũng có vài thanh niên và người già. Bên ngoài không hề có cảnh khách khứa vây xem với những vẻ mặt khác nhau như Vương Uẩn tưởng tượng, cũng không có cảnh náo nhiệt, khách khứa cười rộ lên ồn ào như những nhà khác.
Vương Uẩn liếc qua một vòng xong, đột nhiên chú ý tới hai người.
Một người là một thiếu niên, ngồi chung với các thiếu niên khác, nhưng không có vẻ hoạt bát như bạn mình. Hắn ngồi thẳng, đôi mày đen nhíu chặt, có vẻ ông cụ non.
Bên cạnh hắn là một người bạn mặc áo dài lụa Hàng Châu màu xanh ngọc, phong cách quý phái. Người bạn này vòng tay qua cổ thiếu niên, khiến gương mặt nghiêm túc của hắn không kìm được mà nở nụ cười. Tay trái nắm của người này khẽ đánh vào người thiếu niên áo xanh.
Sự chú ý của Vương Uẩn không phải là sự tương phản với thiếu niên như ông cụ non kia, mà vì hắn quá đẹp trai.
Kỷ Cảnh Thịnh có vẻ bá đạo của người bề trên và sự anh tuấn của đàn ông, Tuân Trinh lại có sự ung dung tự tại nhiều năm lắng đọng lại.
Thiếu niên này thực sự rất đẹp, môi đỏ răng trắng, mắt như nước sơn, mặc áo choàng vải đay màu vàng nhạt, như một cây trúc cao cao, trẻ trung lại sạch sẽ.
Thiếu niên áo xanh bị hắn đánh một cái, giơ tay ra nắm lấy nắm đấm của hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-gia-roi/3389004/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.