Phù.
Vân Thừa Nguyệt bỗng nhiên mở mắt.
Trong phạm vi tầm nhìn của nàng, một tảng đá khổng lồ đang điên cuồng lao xuống, mang theo ánh chiều tà đỏ rực.
Vân Thừa Nguyệt ngay tại chỗ cuộn người một cái, an toàn tránh khỏi khu vực bị tảng đá lấp kín; ngay lúc nàng bổ nhào ra bên ngoài, tảng đá này đập mạnh vào mặt đất rồi vỡ ra.
Ầm.
Những mảnh đá vụn đủ kích cỡ văng tung tóe.
Đây là chỗ nào đây... truyện tiên hiệp hay
Không phải nàng đang thức cả đêm trong trường để viết luận văn sao?
"Khốn kiếp! Ta đã bảo các ngươi nhớ để ý kỹ "hàng hóa" rồi mà...!"
Một người đàn ông hùng hùng hổ hổ xông tới, sốt ruột túm Vân Thừa Nguyệt lên, xem thật kỹ cả người của nàng. Sau khi xác nhận nàng không có việc gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Ánh hoàng hôn bao phủ lấy núi rừng, một vài bóng đen cao thấp không đồng nhất cũng vây quanh lại đây.
"Đại ca, huynh không sao chứ?
"Đây, đây không phải là nơi đóng quân do Cát Quân sư lựa chọn sao, rõ ràng ông ta đã nói nơi này rất ổn định..."
Vài người đang cãi nhau ồn ào một trận.
Vân Thừa nguyệt đứng tại chỗ, bất động thanh sắc lui về phía sau nửa bước, âm thầm quan sát mấy người này.
Đúng rồi, nàng chợt nghĩ tới.
Nơi này không còn là thế giới nàng đang sống.
Đầu nàng còn đau nhức nhưng vẫn khá tốt, may là so với mấy ngày trước, hôm nay ý thức của Vân Thừa Nguyệt đã hoàn toàn tỉnh táo, quan trọng hơn là cuối cùng nàng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-da-chet-rat-nhieu-nam/328568/quyen-1-chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.