Chương trước
Chương sau
1.

Hôm nay giáo viên ra một đề bài rất khó, cả lớp không ai lập tức giải được, thế nên thầy bảo, thầy cho 5 phút, ai có khả năng giải được bài này, thầy sẽ cho con 10 vào cột kiểm 15 phút.

Khiêm Du hăng say vùi đầu làm bài, điểm 10 hấp dẫn như thế, đương nhiên đứa nào cũng muốn tranh rồi! 

Khiêm Du giải xong bài, nhìn sang nam chính sà-ma bên cạnh, thấy hắn rõ ràng có khả năng giải được, đáp án cũng ra từ đời nào rồi nhưng chẳng chịu bước lên. Cũng phải, IQ 500/500 cơ mà!

Thấy Khiêm Du nhìn sang mình, Lãnh Thiên Hàn cũng nhìn đáp án của cậu, rồi gật gật đầu ra hiệu cậu lên bảng đi. Thấy thế, Khiêm Du ngạc nhiên dùng khẩu hình hỏi hắn:

-Sao cậu không lên bảng đi? 

Nam chính sàma cũng vui vẻ thì thầm lại:

-Du lên bảng đi, tôi có điểm rồi. 

Được nam chính sà ma khích lệ, Khiêm Du tất nhiên là vững bụng rồi, chắc mẩm lên bảng làm bài, cũng rinh con 10 đỏ chót vui vẻ ra về. Nhưng lúc thầy giáo viết điểm vào sổ, cậu lia mắt nhìn thoáng qua cột 15 phút của nam chính. Rõ ràng không có một con điểm nào! 

Khiêm Du ôm tập về chỗ, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của đám cùng lớp. Nhưng lúc ngồi ngay ngắn vào bàn, cậu len lén trừng tên mặt lạnh nào đó một cái! Đồ ưa ra vẻ!

Nam chính ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong bụng thì như đang mở cờ rồi. Từ cái lúc Khiêm Du tự tin giải bài tập, đến khi thong dong bước về, rồi ngồi vào bàn trừng hắn hờn dỗi, trong tim hắn như bị cái gì đó đụng chạm nhột chết đi được! 

Chà chà, trưa nay nên dùng cơm trưa trước, hay dùng "khai vị" của người nào đó trước đây ....

Kì thực thì nam chính đâu có ngốc, hắn rõ ràng là ra vẻ ngốc, giả heo ăn thịt hổ, đúng không? 

2.

Hôm nay, ba tên nào đó lại cúp học mà trốn vào văn phòng hội học sinh xa hoa lộng lẫy.

Trần Minh Thiên tiếp tục nhắn tin thả thính em gái mới, mắt lại liên tục nhìn về phía hai người đang ngồi tựa vào nhau trên salon bên kia. 

Rõ ràng mọi việc vẫn bình thường, hai người họ cũng thường thân thiết như vậy, nhưng dạo này Minh Thiên lại đánh hơi thấy mùi khác lạ. Bình thường tuy hai người họ cũng hay rải hường khắp nơi, nhưng gần đây, màu hường càng ngày càng đậm, mùi đường cũng càng ngày càng ngọt!

Không đúng, nhất định ở đây có chuyện gì đó bất thường rồi! 

Thế là Minh Thiên nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định tắt điện thoại, giả vờ ngả lưng ra ghế rồi lim dim ngủ. Kì thực thì hắn tỉnh hơn lúc nào hết, hai tai cũng đang dỏng lên nghe ngóng phía bên hai thằng bạn.

Khiêm Du đang chăm chú đọc quyển tiểu thuyết mới mua đến say mê quên hết cả xung quanh. Chà chà, tình tiết quyển này hấp dẫn làm sao, đúng gu của cậu! Vừa đọc vào rồi không dứt mắt ra được. Có lẽ tối nay cậu lại thức đêm cày cho hết quyển này mới được. 

Lãnh Thiên Hàn tựa đầu lên vai cậu, tay cũng cầm sách, nhưng lại chẳng đọc vào chữ nào. Khí lạnh trên người cũng ngày càng dữ dội. Lần này là do hắn bực bội trong lòng thật. Bởi vì Du mỗi lần có tiểu thuyết, thì sẽ quên mất hắn. Hắn cảm thấy mình còn không bằng cả một cuốn sách nữa. 

Vì thế, nam chính khốc suất cuồng phách duệ len lén liếc sang Minh Thiên, thấy y đang lim dim ngủ rồi, lập tức lật người đè Khiêm Du xuống sofa, giật quyển tiểu thuyết của cậu đi. 

-Ơ này, cậu làm gì thế? - Khiêm Du giật mình nhìn lên Lãnh Thiên Hàn, lập tức thấy hắn nhìn mình đầy hờn dỗi.

Đánh cái rùng mình nổi đầy da gà da vịt, cậu nhẹ nhàng hỏi:

-Thiên Hàn, sao thế?

-Sách hay tôi quan trọng hơn? - Lãnh Thiên Hàn khó chịu ra mặt.

Khiêm Du nghe thế, thoạt đầu còn không hiểu lắm, nghệch mặt ra. Sau khi đã load được dữ liệu, cậu không nhịn được phì cười, cảm thấy cậu chàng trước mắt đáng yêu chết đi được! 

Thế là cậu rướn người lên hôn chụt lên môi hắn, không quên nịnh bợ:

-Đương nhiên là cậu! Cậu quan trọng nhất! 

-Thật chứ?

-Thật mà! 

Rồi hai người ỷ vào người đang ngồi ghế phía bên kia đang ngủ không hay biết gì, ngọt ngào một lúc nữa. 

Bên này, Trần Minh Thiên bấu cả ngón tay vào tay vịn mới nhịn được xúc động bay sang bên kia dập tắt đám tim hồng kia. Cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, đứng phắt dậy chửi um lên:

-Hai tên bên đó, lộ liễu quá rồi đó!

Hai người đang đùa ầm ĩ trên sofa giật mình nhìn sang hắn. Khiêm Du vội vàng muốn đẩy tên trên người mình ra, ngồi dậy, nhưng Lãnh Thiên Hàn càng ôm rịt lấy cậu. Cực kì sang chảnh nhìn sang phía tên hàng cá nào đó, nhướng mày:

-Thì sao?

-Cậu ... - Trần Minh Thiên tức muốn nổ phổi. - Hai cậu, như thế rồi, mà còn giấu tôi! 

Lãnh Thiên Hàn tiếp tục hờ hững đáp:

-Giờ thì cậu biết rồi đấy! Nên đừng có quấy rầy tụi tôi nữa!

Trần Minh Thiên thiệt sự bị chọc tức lên được. Hùng hùng hổ hổ xông ... ra khỏi phòng. Hết cách, ai bảo hắn đánh không lại tên Lãnh Thiên Hàn chết tiệt đó! 

Hừ, bởi vậy trước sắc đẹp, bạn bè chẳng là cái tró má gì cả!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.