Dù sao Khương Thanh cũng đã sống lại một đời, khả năng khống chế biểu cảm tiến bộ hơn đời trước không ít, vẻ sượng cứng trên mặt nháy mắt biến mất: "Đa tạ Thái Tử điện hạ." Tần Miểu Miểu ghé lên bàn, thấy nữ tử áo tím nhấc bước nhẹ nhàng, uyển chuyển ra khỏi vườn Tiểu Xuân, thờ ơ cúi đầu. Thái Tử Đức Minh lại như lơ đãng bảo: "Khi nào chúng ta thành thân?" Tần Miểu Miểu vừa nhấp được ngụm trà lập tức phun ra, dưới ánh mắt không rõ ý vị của Đức Minh ca ca mà sửa sang lại dáng vẻ chật vật, ngượng ngùng bảo: "Không phải đã nói chờ em qua tuổi cập kê sao?" (cập kê: khoảng 15 tuổi) Nguyên Giác nhìn cá trong hồ sen bên cạnh, bàn tay giấu trong tay áo hơi cuộn chặt lại, "Ta đã cập quan, vị trí Thái Tử phi không thể để trống lâu. Hơn nữa, ta không ở trên triều đình mấy tháng nay, thế lực của Ngũ hoàng tử đã bành trướng tứ phía, lại hạ sinh thứ trưởng tử, mối uy hiếp với ta càng lúc càng lớn. Nàng biết đấy, mẫu hậu của ta đã qua đời từ lúc ta mười tuổi, kế mẫu dù đối xử với ta rất tốt, nhưng dù sao cũng không phải thân mẫu. Từ nhỏ, nhìn cảnh phụ hoàng chơi đùa với Ngũ đệ, ta đã bắt đầu mơ ước, nếu có một gia đình thuộc về chính mình thì thật tốt." (cập quan: qua 20 tuổi thân mẫu: mẹ ruột) Giọng chàng trầm thấp, nghe có chút u buồn, Tần Miểu Miểu nhìn mà đầu nóng lên, hứa hẹn: "Vậy sau khi em qua tuổi cập kê, mình thành thân ngay!" Nàng hiểu rõ tầm quan trọng của mẫu thân với con cái, giống nàng, không phải vì có mẫu thân thương nàng nên nàng mới được bảo vệ chu đáo như vậy sao? Ở góc nàng không nhìn được đến, Nguyên Giác cong khóe môi, vẻ mặt u buồn nháy mắt trở nên vui mừng: "Miểu Miểu, cảm ơn nàng. Ta nhất định sẽ yêu thương nàng thật nhiều!" Tần Miểu Miểu nhìn hắn như vậy, không hiểu sao lại thấy hơi lạ. Nhưng Đức Minh ca ca sẽ không bao giờ lừa nàng, nên hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ? Đang miên man suy nghĩ, bàn tay to chi chít vết chai dày của Nguyên Giác nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu nhỏ nhắn của nàng, giọng nói lúc nào cũng lạnh nhạt nghiêm túc giờ đây là dịu dàng vô ngần: "Sao vậy? Nghĩ gì?" Tần Miểu Miểu đang định nói, ánh mắt lại bị vết chai trên tay hắn hấp dẫn: "Đức Minh ca ca, sao tự nhiên tay chàng lại nhiều vết chai thế này?" Bảo sao hôm nay xoa đầu meo cứ thấy ngưa ngứa. Truyện Đô Thị Vốn dĩ Đức Minh ca ca cũng có chai tay, vì luyện chữ và luyện kiếm mà có, nhưng không hiểu sao, Nguyên Giác luôn rất chú ý bảo vệ tay nên tuyệt đối không có chai tay dày như bây giờ. Nguyên Giác nhìn vết chai trên tay, ánh mắt hơi trầm xuống: "Sau khi dưỡng thương gần khỏe lại, ta phải hoạt động gân cốt, ngày ngày đốn củi gánh nước, dần dà, vết chai trên tay cũng nhiều lên." Khương Thanh sống trong một thung lũng nhỏ được bao kín xung quanh bởi nhiều cơ quan, sau khi được nàng ta cứu, nàng ta lấy lý do vết thương chưa lành nên đưa hắn vào núi. Để nàng ta bớt cảnh giác, hắn nhận ra thái độ của nàng ta với mình là kiểu giả vờ thờ ơ, còn có chút quyến rũ, dụ dỗ như có như không. Nhưng sau khi mất trí nhớ, hắn không hiểu rõ tình trạng bên ngoài, thêm nữa cũng không biết làm thế nào để phá giải những cơ quan đó, bèn làm bộ yên tâm ở lại, ngày ngày đốn củi gánh nước, để nàng ta bớt cảnh giác. Quả nhiên, ba tháng sau, nàng ta dường như cảm nhận được thời cơ đã đến, đưa hắn ra ngoài, còn làm như vô cùng tình cờ gặp được tâm phúc của hắn. Sau này hắn điều tra, nàng ta trùng hợp cứu được mình, trùng hợp gặp được tâm phúc của hắn, giúp hắn khôi phục thân phận, hết thảy nhìn qua đều vô cùng tự nhiên. Đáng tiếc, cả hắn và Thiên Thần đế đều không phải người tin vào trùng hợp. Tần Miểu Miểu không biết sự lạnh nhạt trong lòng hắn, cẩn thận kéo tay hắn, chỉ chỉ mấy vết chai tay trên đó rồi dặn dò: "Vậy chàng nhớ dùng cao Ngưng Chỉ em đưa nhé." Không thì cái tay làm người ta ngứa lắm. Tay mềm mại của mèo mà chàng cầm đỏ cả lên. Nguyên Giác gật đầu, khuôn mặt vô cảm bỗng hiện lên một chút thận trọng. Chỉ chốc sau, Vương Thuận tiến vào nói với Nguyên Giác rằng Bệ hạ có việc tìm hắn, Tần Miểu Miểu bèn đi về trước. Tần Miểu Miểu về đến phủ của trưởng công chúa Phúc Thọ, vừa định đi tìm mẫu thân lại được báo cho là mẫu thân đang tiếp khách, nên nàng lại vào nơi nghỉ ngơi của mẫu thân đợi bà. Trong phòng khách, trưởng công chúa Phúc Thọ ung dung thưởng trà, nghe lão phu nhân phía dưới dong dài. "Trưởng công chúa, Quận chúa nay đã lớn, nhưng lại không có bạn bè chơi cùng, không khỏi có chút cô đơn, nhị đệ muội của người có một đứa con gái, tính tình ôn hòa, lại trạc tuổi Quận chúa, ta nghĩ, có nên để con bé làm bạn với Quận chúa hay không, Quận chúa cũng bớt cô đơn." (đệ muội: em dâu, vợ của em chồng) Lão phu nhân này là mẹ kế của Định Quốc Công, Định Quốc Công tuân theo đạo hiếu nên luôn chăm sóc bà trong phủ Định Quốc Công, xưa nay nước sông không phạm nước giếng với trưởng công chúa. Trưởng công chúa Phúc Thọ nhẹ nhàng đặt chung trà xuống, "Không cần." Lão phu nhân không chịu từ bỏ: "Nghe nói Thái Tử điện hạ lần này quay về có dẫn theo một mỹ nhân, đã vậy còn tự tay chọn nơi ở cho mỹ nhân đó. Mỹ nhân đó thế mà lại là con gái của lão An Quốc Công, thân phận cao quý vô cùng." Bà ta cẩn thận liếc nhìn trưởng công chúa Phúc Thọ một cái, thấy trưởng công chúa không có dấu hiệu nổi giận mới nói tiếp: "Quận chúa tính tình đơn giản, ngây thơ, chưa chắc đã là đối thủ của mỹ nhân kia, cần phải có một vị tỷ muội hiểu tận gốc rễ, có quan hệ huyết thống giúp đỡ. Con bé Ngưng Nhi lớn lên dưới tầm mắt ta, vô cùng lễ phép, cũng hết mực tôn trọng Quận chúa..." Trưởng công chúa Phúc Thọ lơ đãng uống trà, vẻ mặt càng lúc càng dửng dưng. Xem ra vị đệ muội kia của bà mấy năm nay sống rất tốt. Uống xong một chén trà nhỏ, trưởng công chúa buông chung trà, nói với thị nữ đằng sau: "Đưa lão phu nhân ra ngoài." Lão phu nhân nóng nảy, vẫn còn muốn nói nữa nhưng trưởng công chúa Phúc Thọ từ tốn nói thêm một câu: "Tiện đây nói với Thường ma ma, phủ Định Quốc Công và phủ Tần thị lang đã tách ra, nói Tần thị lang phu nhân đón con gái bà ta về. Còn nữa, liệt kê danh sách những tài sản Tần thị lang đã lấy từ phủ Định Quốc Công bao nhiêu năm nay giao cho Tần thị lang." Phần lớn tài sản của phủ Định Quốc Công đều nằm trong tay bà, những thứ lão phu nhân có thể động đến đều là những thứ không quá quan trọng, nuôi một đứa con gái trong phủ bà không để ý, cùng lắm là chút thức ăn và son phấn, trưởng công chúa cũng không để ý. Chỉ là bọn họ không nên đánh chủ ý lên Miểu Miểu. Tần lão phủ nhân thời trẻ vô cùng hiếu thắng, nhưng già rồi lại bắt đầu lo trước lo sau, bà ta cảm nhận được sự phẫn nộ của trưởng công chúa, sợ sẽ ảnh hưởng đến vinh hoa phú quý hiện tại của mình, vội vàng cáo từ. Lúc về, ngập tràn oán giận với người con dâu và cháu gái xưa nay bà ta hết lòng thương yêu. Do hai đứa nó hết, hai đứa nó mà không khuyên bà tới tìm trưởng công chúa thì bà còn đang ở trong phủ sống những ngày tháng thoải mái rồi, sao lại đi tránh vũng nước đục này. Tần Miểu Miểu chờ mãi, mẫu thân còn chưa về đã thấy hơi mệt, đành phải nói một tiếng với Tần ma ma bên cạnh mẫu thân, híp mắt về phòng. Ngày xuân, meo mệt, meo muốn đi ngủ. Tối nay nên ăn gì đây nhỉ? Hoành thánh lần trước cũng ngon, cá kho đầu bếp Trương trong phủ làm cũng ngon, món điểm tâm mềm mềm vừa ăn ở chỗ mẫu thân cũng ngon. Hầy, cuộc sống thật là nhiều câu hỏi chọn lựa. Mà nhé, loài người đúng thực hạnh phúc, trẻ con ba bốn tuổi đã ăn được rất nhiều món ngon, lúc tu vi của meo còn thấp, không ăn được nhiều đồ lắm. Nói vậy, làm người vẫn hơn. Tác giả có lời muốn nói: Nếu có thể lựa chọn kiếp sau, các bạn sẽ lựa chọn làm người hay là một loài vật khác? Tác giả ngốc cảm thấy làm người vẫn hơn, ít nhất là có rất nhiều đồ ăn ngon...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]