Vì nhớ ra mỹ nhân ấy nên Tần Miểu Miểu gật đầu.
Huyện chủ Thư Mẫn: "Cô nhìn thấy nàng ta rồi sao?"
Tần Miểu Miểu gật đầu.
"Nàng ta trông thế nào?"
Tần Miểu Miểu: "... Hình như, cũng khá xinh đẹp?"
Huyện chủ Thư Mẫn phát điên: "Khá xinh đẹp là ý gì?!"
Tần Miểu Miểu cũng rất oan ức. Thân là một con mèo con, dẫu có được chuyển thế thì tập tính của mèo cũng không thể ngày một ngày hai mà sửa được.
Cô trông cậy gì vào một con mèo bốn chân, lông xù tinh thông xấu đẹp của động vật hai chân?
Huyện chủ Thư Mẫn không biết nàng nghĩ gì, nhìn dáng vẻ dửng dưng của nàng chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Người nàng ngưỡng mộ nhất chính là nữ tử trước mặt này. Rõ ràng, mẫu thân hai người đều là trưởng công chúa, nàng ta được phong hàm Quận chúa, kim thượng còn cho nàng ta mảnh đất phì nhiêu Lan Lăng làm thái ấp, còn nàng chỉ có cái danh Huyện chủ Thư Mẫn hão huyền.
(thái ấp: trong xã hội nô lệ hoặc phong kiến vua chúa phong đất đai cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho tầng lớp dưới)
Phải một nữ tử tài đức vẹn toàn thì thôi, nhưng Tần Miểu Miểu lại chỉ là một mỹ nhân đơn thuần, vô đức vô tài lại vô cùng được sủng ái.
Có một khoảng thời gian nàng rất ghét nàng ta.
Nhưng về sau nàng cũng nghĩ thông, biết Tần Miểu Miểu là người trong sáng không có tâm tư đấu đá gì sất, nàng ta không nhiệt tình với người khác, nhưng cũng không miệng nam mô bụng bồ dao găm, dễ chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-chi-yeu-anh-trang-sang/237373/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.