Sau khi Tạ Lâm Nghiễn ôm Sở Nghiêu Nghiêu dậy cũng có chút hối hận, hắn vậy mà trong nháy mắt vừa rồi tìm lại lương tâm đã mất đi từ lâu của mình.
Nhưng là ngẫm lại, hắn cảm thấy Sở Nghiêu Nghiêu rất có thể đang giả vờ để tranh thủ sự đồng tình của hắn.
Nhưng ôm cũng ôm rồi, lại ném đi thì không tốt lắm, điều này làm cho Tạ Lâm Nghiễn có chút thẹn quá hoá giận.
Không biết sao hắn đột nhiên nhớ tới lời Sở Nghiêu Nghiêu mới nói ở trong nước.
Vậy mà điều kiện giải chú lại là yêu nàng...
Tạ Lâm Nghiễn dám cam đoan, kẻ nào dám nói với hắn loại lời này đều đã sớm trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn, nếu không phải là vì đồng sinh cộng tử chú, Sở Nghiêu Nghiêu nhất định cũng sẽ chết dưới kiếm của hắn, ý thức được điều này khiến hắn rất là nghẹn khuất.
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lưu chuyển, giống như đang suy nghĩ cái gì, một hồi lâu, hắn nói giọng nhiễm vài phần ngả ngớn: "Sở cô nương chẳng lẽ là thích tại hạ?"
Lời này hỏi ra, Tạ Lâm Nghiễn đợi hơn nửa ngày người trong lòng cũng không trả lời, hắn nhíu mày cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Sở Nghiêu Nghiêu chẳng biết lúc nào lại hôn mê bất tỉnh.
Thần sắc Tạ Lâm Nghiễn có vài phần quái dị, nhìn chằm chằm Sở Nghiêu Nghiêu cả buổi, đột nhiên khóe môi hắn hơi vểnh, không biết là nghĩ tới điều gì trong mắt mang theo vài phần giảo hoạt.
Sở Nghiêu Nghiêu hoài nghi mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-cau-dan-ta/2436068/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.