Sáng ngày hôm sau, Sở Nghiêu Nghiêu tỉnh dậy rất sớm, nàng dùng suối nước rửa mặt, lại cầm kiếm bắt đầu luyện tập ở trong viện.
Thật vất vả đi đến tu tiên giới, Sở Nghiêu Nghiêu không định dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Kiếm chưa luyện được bao lâu, ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ.
"Sư tỷ, bây giờ chúng ta tới tìm nàng ấy tỷ thí không sợ bị nói là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?"
"Thế nào gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chịu phạt roi mà thôi, tay cũng không bị thương, chẳng lẽ còn không cầm nổi kiếm?"
Người nói chuyện từ giọng nói mà đoán có lẽ là một tiểu cô nương tuổi không lớn, giọng điệu rất ngang ngược.
Sở Nghiêu Nghiêu thu kiếm lại có chút nghi ngờ nhìn qua thì chỉ thấy hai bóng người ở giữa trùng trùng điệp điệp bóng trúc đang đi tới.
Đi đầu là một thiếu nữ y phục màu hồng phấn, dáng người tinh tế, mặt mày sắc xảo, rõ ràng là diện mạo điêu ngoa, đi theo phía sau nàng ta là một thiếu niên y phục trắng, vẻ mặt tươi cười bất đắc dĩ.
Thiếu nữ "Oành" một tiếng đá văng cửa sân bằng trúc, đứng ở trong viện của Sở Nghiêu Nghiêu nghênh đón ánh mắt nàng.
Tầm mắt của nàng ta dừng ở trên mặt của Sở Nghiêu Nghiêu vài giây, lại rơi vào kiếm Sở Nghiêu Nghiêu cầm trên tay, cười lạnh một tiếng: "Không phải rất có tinh thần sao? Còn có thể luyện kiếm sáng sớm."
Nói xong đột nhiên rút kiếm ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-cau-dan-ta/2436057/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.