Cả người Tạ Lâm Nghiễn đều cứng lại.
"Nhả ra!" Hắn không thể nhịn được nữa.
Sở Nghiêu Nghiêu không chỉ không buông ra, thậm chí còn dùng sức mà ôm eo của hắn, vừa cắn vừa nức nở không biết đang nói gì.
Quá ngứa!
Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác mình giống một con giòi, điên cuồng giãy dụa chỉ muốn thoát khỏi cảm giác ngứa đến tận xương tủy, hít thở không thông kia, hóa ra ngứa đến cực hạn còn khó có thể chịu đựng hơn so với đau đớn.
Một tay Tạ Lâm Nghiễn đặt trên vai bị thương của nàng, tay còn lại muốn kéo nàng từ trong lòng mình ra.
Sở Nghiêu Nghiêu xiết chặt cánh tay, hô hấp Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên rối loạn, mắt hiện lên vẻ khó tin, chỗ bị cắn trên cổ truyền đến một cảm giác cổ quái.
Sở Nghiêu Nghiêu liếm hắn!
Sự thật này khiến hắn có cảm giác da đầu tê dại, sát khí sắc bén không kìm được mà bừng lên.
Sở Nghiêu Nghiêu chỉ cảm thấy sau cổ đột nhiên nổi lên một đạo kình phong, một lực mạnh đánh tới, nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị gõ mạnh một cái.
Tạ Lâm Nghiễn đánh nàng hôn mê, khoảnh khắc cuối cùng trước khi hôn mê Sở Nghiêu Nghiêu lại có khoái cảm được giải thoát.
Chỗ bị cắn trên cổ chậm rãi buông lỏng ra, Tạ Lâm Nghiễn nhìn thiếu nữ ngã vào trong ngực hắn, thần sắc tối tăm đến dọa người.
Tay thoa linh dược của hắn vẫn còn đặt trên vai bị thương của Sở Nghiêu Nghiêu, hắn kìm nén cảm giác quái dị xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-cau-dan-ta/2436030/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.