Dù là Sở Nghiêu Nghiêu đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không nghĩ leo cầu thang sẽ mệt như vậy.
Mặt trời vừa mới ló dạng ở chân trời thì ở phần trung tâm trống trải của Thải Vân Trấn liền xuất hiện một cái thang nối thẳng về phía chân trời, tựa như kiến trúc từ hư ảo đi ra. Từ mặt đất kéo dài đến tầng tầng lớp lớp mây mù mờ ảo, nhìn không thấy cuối, giống như con đường đi đến tiên cảnh.
Đây là thang Thải Vân, cũng là con đường duy nhất tới Vân Trung Thành.
Bởi vì cảnh tượng quá mới lạ, Sở Nghiêu Nghiêu tận mắt nhìn thấy thì ngẩn ra.
Sau khi thang hiện ra liền có không ít người bắt đầu leo lên. Có tốp năm tốp ba, cũng có lãnh khốc đơn độc hành hiệp, hoặc là trầm mặc ít lời, hoặc là cãi nhau ầm ĩ, nhưng bất kể tu vi như thế nào cũng không ai dùng pháp bảo phi hành, đều thành thật bước từng bước lên trên.
Đây là quy tắc của Vân Trung Thành, muốn vào thành thì phải tuân thủ.
May mà thang rất rộng, đầu bên kia kéo dài tới trong mây, nhìn không ra điểm cuối, chỉ có thể trông thấy đầu người khuất trong sương mù mờ ảo. Nếu như không tới gần, cũng không thể nhìn rõ ràng.
Trên cầu thang lát gạch xanh, nhìn trang nghiêm, sạch sẽ.
Vừa mới bắt đầu đi Sở Nghiêu Nghiêu còn thấy bình thường, nhưng còn chưa đi được một nửa, mặt nàng đã đỏ bừng, toát ra một tầng mồ hôi.
Lúc này mặt trời cũng đã lên cao, ánh nắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-cau-dan-ta/2436027/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.