Tạ Lâm Nghiễn đi trên đường phố phồn hoa của Vân Trung Thành, hắn hiếm khi lại ngẩn người.
Trên đường rất nhiều người, ồn ào náo nhiệt.
Tâm trạng của Tạ Lâm Nghiễn rất tệ, hắn rất ghét Sở Nghiêu Nghiêu. Mấy trăm năm qua, hắn luôn đơn độc lai vãng, hiện tại lại không thể không mang theo con chồng trước bên người.
Hơn nữa con chồng trước này còn...
Bước chân của Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên dừng lại, dường như hắn nhớ ra gì đó, quay ngoắt người lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hắn lại quên mất chuyện máu chốt như thế!
Trong chốc lát, thân ảnh của hắn biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì hắn đã đứng ở trước cửa phòng, cấm chế cấm phi hành của Vân Trung Thành chấn động, hồ quang tinh mịn đánh vào trên người hắn, tia lửa bốn phía, nhưng Tạ Lâm Nghiễn một chút cũng không thèm để ý.
Thần thức thuận thế trải ra, mọi thứ trong phòng liền xuất hiện ở trong đầu hắn.
Pháp trận phòng ngự đã hoàn toàn bị phá hủy, trong phòng cũng trống không, một người cũng không có, đệm chăn cuộn ở một bên, mặt trên còn có hơi ấm, Sở Nghiêu Nghiêu tựa như biết mất vào hư không.
Hắn vậy mà quên mất, thành chủ Vân Trung Thành cực kỳ am hiểu trận pháp, trậ pháp của hắn tuy rằng cũng tuyệt diệu, nhưng ở trong mắt thành chủ Vân Trung Thành căn bản chẳng là cái gì.
Thần sắc của Tạ Lâm Nghiễn trở nên vô cùng ngưng trọng, tay cầm kiếm của hắn xiết chặt, khớp ngón tay trắng nhợt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-cau-dan-ta/2436016/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.