"Ngươi..." Sở Nghiêu Nghiêu há miệng thở dốc, lại bị những lời này của Tạ Lâm Nghiễn chọc tức mà cười: "Đầu óc ngươi không được bình thường sao? Ta vẫn luôn ở cùng với ngươi, vậy mà ngươi lại nói thế cho được. Ta lấy đâu ra thời gian chạy đây bố trí cái ảo trận này?"
"Ngươi đương nhiên là có thời gian. Trước khi ta tới Ngọc Hành Sơn, khoảng thời gian đó, ta còn không biết ngươi."
Sở Nghiêu Nghiêu mở to hai mắt nhìn, ý Tạ Lâm Nghiễn là trước khi bọn họ quen biết ở Ngọc Hành Sơn nàng đã bố trí trận pháp này ở đây chỉ để chờ Tạ Lâm Nghiễn mắc câu. Lời hắn nói khiến Sở Nghiêu Nghiêu sinh ra ủy khuất lớn lao: "Không phải ta!"
Không nói khi đó nàng còn chưa hiểu trận pháp chi đạo, lúc đó nàng thậm chí còn chưa xuyên qua. Sở Nghiêu Nghiêu bắt đầu giãy giụa: "Nếu ngươi nghi ngờ ta thì đừng có ôm ta, thả ta xuống, ta không muốn thấy ngươi."
Tạ Lâm Nghiễn lại ấn nàng vào trong ngực, giọng nói bất thiện: "Chớ lộn xộn."
Sở Nghiêu Nghiêu muốn phát giận, lần đầu tiên nàng bị vu oan như thế. Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên ngừng lại, hắn đứng trên một đại thụ cao ngất trong mây, đứng bằng mũi chân ở trên ngọn cây. Sở Nghiêu Nghiêu cũng dừng giãy giụa, nàng chớp mắt, không biết hắn muốn làm gì. Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh một tiếng, một tay nhấc cổ áo lên, kéo cánh tay của nàng ra, ôm nàng ra phía ngoài.
"Sở cô nương nhất định muốn tại hạ thả ngươi xuống?"
Sở Nghiêu Nghiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-cau-dan-ta/2435961/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.